- Vậy thì cầm đến cho ta xem một chút đi…
Nữ tử kia đưa tay, lộ ra một cánh tay trắng nõn non mềm.
Mai Hoa Tứ nuốt nước miếng, trong lòng Tổ An mắng gần chết, trong lòng suy nghĩ vừa rồi hắn dạy mình giải thích, đang muốn mở miệng, chợt nghe cô gái đối diện ồ một tiếng.
- Bang chủ làm sao vậy?
Mai Hoa Tứ thấy đối phương đang ngẩng đầu nhìn mấy tên thủ hạ phía sau mình, trong lòng không khỏi nhảy một cái.
- Mấy người này là?
Ngón tay của bang chủ Cự Kình Bang nhẹ nhàng điểm mặt bàn, nhìn về phía những người kia, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
- Hồi bẩm bang chủ, bọn họ đều là thủ hạ của ta, ngày bình thường chưa thấy qua việc đời, nếu có địa phương nào kinh động đến bang chủ, mong ngài đừng trách.
Mai Hoa Tứ vội vàng nói.
- Ngươi quá lo ngại, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Thiếu nữ cười duyên một tiếng, đứng dậy, chậm rãi dạo bước đi ở bên cạnh mấy người kia.
- Ta chỉ cảm thán bây giờ Mai Hoa Bang tứ phân ngũ liệt, những người này còn nguyện ý theo ngươi, nghĩ đến nhất định là người trung dũng.
Mai Hoa Tứ lấy khăn tay ra lau mồ hôi:
- Vâng vâng vâng, mấy tên này trung thành tuyệt đối, cho nên ta mới dẫn bọn hắn đi quy thuận bang chủ.
Thiếu nữ cười khanh khách:
- Ta xưa nay ưa thích nhân tài, huống chi là những thiếu niên lang này.
Tổ An nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Theo lý thuyết lấy thân phận của bang chủ Cự Kình Bang, thời điểm nói chính sự với Mai Hoa Tứ, làm sao có thể quan tâm tới hạ nhân?
Chẳng lẽ mình lộ ra sơ hở?
Thế nhưng không nên nha, hắn tự nhận kỹ xảo vượt qua kiểm tra, vừa mới Mai Hoa Tứ cũng không có lộ ra sơ hở gì, Cự Kình Bang người cũng không có khả năng có người nhận biết ta.
Vừa nghĩ như thế hắn dần dần bình tĩnh trở lại, miễn cho lộ ra dị dạng bị đối phương nhìn thấu.
- Bang chủ ưa thích liền tốt, ưa thích liền tốt.
Mai Hoa Tứ cười làm lành nói.
- Giống như vị này là đẹp trai nhất.
Lúc này thiếu nữ đã chuyển bước đi tới bên người Tổ An.
Tổ An ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, sắc mặt biến đổi, hắn rốt cuộc minh bạch hết thảy, đáng tiếc đã muộn, thiếu nữ kia xuất thủ như thiểm điện, trực tiếp phong bế mấy huyệt đạo quan trọng trên người hắn.
Thời điểm ngửi được mùi thơm xa lạ lại có mấy phần quen thuộc kia, Tổ An liền biết không ổn.
Hắn có thể chỉ dựa vào mùi thơm cơ thể để nhận ra thân phận đối phương, đối phương làm sao không thể nhận ra hắn chỉ mặc một bộ y phục Mai Hoa Bang?
Đáng tiếc động tác của hắn chung quy vẫn chậm một bước, trong nháy mắt đã bị đối phương phong bế yếu huyệt toàn thân, căn bản không thể động đậy.
Mai Hoa Tứ giật mình, vội vàng đứng ra cười làm lành nói:
- Bang chủ đây là làm cái gì?
Thiếu nữ kia hừ nhẹ, ngón tay búng một cái, lực lượng bắn ra, trực tiếp xuyên qua trán của hắn.
Toàn thân Mai Hoa Tứ run lên, cả người mềm oặt ngã ở trên bàn, đến chết trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười nịnh nọt.
Mấy bang chúng khác thấy thế thì kinh hãi, ào ào chạy ra ngoài.
Bọn họ không biết phát sinh cái gì, nhưng thấy thiếu nữ đột nhiên xuất thủ, ai còn không rõ là chuyện.
Nếu Mai Hoa Tứ chưa chết, có lẽ bọn họ còn có gan liều mạng một phen.
Nhưng bây giờ Mai Hoa Tứ vừa đối mặt thì bị miểu sát, bọn họ sớm đã sợ hãi, tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài.
Bọn họ không cho rằng mình chạy nhanh hơn bang chủ Cự Kình Bang, nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn, trì hoãn người Cự Kình Bang một chút, nói không chừng bọn họ sẽ có một đường sinh cơ.
Chỉ tiếc ngón tay của thiếu nữ kia cong lên, hơi trà trên bàn dường như bị một loại lực lượng nào đó triệu hoán, hình thành mấy chục giọt nước.
Ngay sau đó thiếu nữ tiện tay bắn ra, những giọt nước kia kích xạ, trực tiếp bắn trúng người Mai Hoa Bang chạy trốn.
Cơ hồ là trong chớp mắt, áo lót của mấy người kia bị bắn đến máu thịt be bét, tiếng kêu thảm thiết im bặt.
- Bang chủ, làm sao vậy?
Bên ngoài, người Cự Kình Bang nghe được động tĩnh vội vàng xông tới.
Lúc này thiếu nữ đã nhàn nhã ngồi ở trên ghế, lấy ra một cái bao tay mới cẩn thận đeo lên:
- Không có việc gì, thuận tay xử lý mấy người bọn hắn.
Mấy thủ hạ kia cũng không nói gì, ở trong mắt Cự Kình Bang, tùy tiện giết mấy người thực quá bình thường.
- Nhai Tiêu, kiểm tra đồ vật hắn mang đến một chút.
Thiếu nữ chỉ chỉ Mai Hoa Tứ.
- Vâng!
Đại hán cầm đầu trực tiếp đi qua, ở trong ngực Mai Hoa Tứ tìm tòi một trận, móc ra một chồng giấy ném lên bàn.
- Mẹ nó, trừ mấy tấm ngân phiếu là thật, còn lại đều là giả, để ta giết chết những chó con Mai Hoa Bang này!
Hắn hung ác siết tay đi về phía Tổ An.
- Người này ta giữ lại còn có tác dụng, các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Thiếu nữ uể oải nói.
Dù thanh âm kiều mị, nhưng những bang chúng Cự Kình Bang kia lại rùng mình, vội vàng dọn dẹp phòng, sau đó lui ra ngoài.
Vừa rồi Nhai Tiêu còn diễu võ dương oai cũng xách thi thể Mai Hoa Tứ đi ra ngoài.
Đợi cửa đóng lại, Tổ An thở dài:
- Không nghĩ tới ngày bình thường ngươi kiều kiều yếu ớt, lại còn có một mặt uy phong như vậy.
Thiếu nữ hái xuống vải mỏng trên mặt, lộ ra gương mặt mỹ lệ mà quen thuộc, không phải Trịnh Đán thì là ai:
- Cho nên nói ngươi không hiểu nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng dễ gạt người.
Tổ An hừ lạnh:
- Ta xác thực không hiểu ngươi, ngày bình thường ngươi giả vờ đến con kiến cũng không muốn giẫm chết, kết quả hiện tại ngươi lại có thủ đoạn độc ác như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân liền lấy bốn mạng người.
- Ngươi nói là đám người Mai Hoa Tứ?
Trịnh Đán khẽ cười.
- Những năm này bọn hắn ỷ vào Mai Hoa Bang, khi nam phách nữ không chuyện ác nào không làm, sớm nên chết rồi, không có tra tấn hắn đã xem như khai ân.