- Ngươi không cần sợ, đến thời điểm ta giả thành thủ hạ của ngươi lăn lộn vào, Cự Kình Bang sao có thể nhận ra? Chỉ cần hoàn thành việc này, ta không chỉ cho ngươi giải dược, còn sẽ bỏ qua ngươi, cho ngươi một khoản tiền trợ cấp hưởng tuổi già, đến cùng chọn như thế nào, chính ngươi quyết định đi.
Tổ An nghĩ lần này vô luận như thế nào cũng phải tra ra tin tức của Cự Kình Bang, như vậy trở về mới có thể cho lão bà một kinh hỉ.
Sắc mặt Mai Hoa Tứ âm tình bất định, một lúc lâu sau mới gật gật đầu:
- Được, hi vọng ngươi sẽ không nuốt lời!
Tổ An ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Ngươi cũng không đi ra hỏi thăm một chút, ta xưa nay là tiểu lang quân thành thật, sẽ không nói dối.
- Được, tạm thời tin tưởng ngươi một lần.
Nhưng trong lòng Mai Hoa Tứ lại nói thầm, sao cứ cảm thấy hình tượng của đối phương giống người xấu thế nhỉ?
Đáng tiếc bây giờ người là dao thớt ta là thịt cá, hắn chỉ có thể nhắm mắt làm theo.
Tổ An thì chạy tới ôm vai Tạ Tú, thuận thế nhét cho hắn một tấm ngân phiếu:
- Tạ huynh ngươi mang mọi người đi ăn trước, ta sẽ đến sau.
Thương Lưu Ngư khí chất cao khiết, để hắn cảm thấy lấy tiền cho đối phương là làm nhục nàng, cho nên chỉ có thể tìm Tạ Tú.
Tạ Tú nhướng mày:
- Còn cần ngươi cho tiền, nhanh thu hồi đi.
Tổ An cười ha ha:
- Biết Tạ đại công tử ngươi có tiền, nhưng hôm nay việc này vốn là ta mời khách, nên ta bỏ tiền.
- Được.
Lúc này Tạ Tú mới thoải mái.
- Bất quá A Tổ ngươi rốt cuộc muốn đi làm gì?
- Chỉ là có chút chuyện quan trọng phải xử lý.
Tổ An lập lờ nước đôi nói, sau đó chạy tới chào hỏi Thương Lưu Ngư.
Nghe hắn nói có việc rời đi, Thương Lưu Ngư hơi kinh ngạc, bất quá cũng không có truy vấn cái gì, tùy hắn thôi.
Tạ Tú thì hấp tấp địa chạy tới bên người Thương Lưu Ngư xum xoe:
- Thương lão sư, ta biết một cửa hàng mới mở, đồ ăn rất đặc sắc, mời tới bên này.
Thương Lưu Ngư chỉ lễ phép cười cười, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Tạ Tú theo sau lưng, trong lòng có chút khinh bỉ mình, ngày bình thường ở trước mặt những tiểu thư khuê các kia tiến thối tự nhiên, kết quả ở trước mặt Thương lão sư lại giống như chó con.
Bất quá khí chất của Thương lão sư thật quá xuất chúng, hoàn toàn khác biệt những nữ nhân hắn quen, để thái độ của hắn bất tri bất giác hèn mọn.
Lại nói một bên khác, Tổ An dẫn Mai Hoa Tứ đi, sau đó mình cũng đổi một bộ y phục bang chúng bình thường của Mai Hoa Bang, lại từ trong miệng đối phương hỏi thăm một số hạng mục chú ý, lúc này mới đi theo hắn đến địa phương Cự Kình Bang ước định.
Vốn hắn định để học viện giúp đỡ, nhưng Thương Lưu Ngư không lấy tu vi nổi danh, hắn lo lắng vạn nhất nàng xuất hiện tổn thương gì, vậy thì hối hận không kịp.
Mặt khác từ trong miệng Mai Hoa Tứ biết bang chủ Cự Kình Bang xưa nay thần bí cẩn thận, vạn nhất người nhiều, sẽ dễ dàng gây nên hắn cảnh giác.
Lại thêm thời gian song phương ước định gặp mặt sắp đến, lúc này lại đi thông báo Sở gia điều binh đến đây cũng không kịp, vì vậy hắn chỉ có thể đi một mình.
Một mình chiến hay đi đều thuận tiện, lấy tu vi của hắn bây giờ, lại thêm mấy lần trải qua sinh tử, hắn tự tin tự vệ không có vấn đề.
Huống chi lần này hắn cũng không phải đi đánh nhau, mà chỉ đi trinh sát, người ta làm sao có thể nhận ra một "hạ nhân" như hắn?
Vì cẩn thận, hắn còn cố ý đi vào tửu lầu nhất phẩm trong thành, đến gian phòng ước định.
Ở dưới lầu có mấy nam tử bưu hãn ngăn hai người lại, sau khi kiểm tra trên người bọn họ không có vũ khí, mới nhìn lên lầu nháy mắt.
Đồng thời còn có đồng bạn đi ra ngoài điều tra, đợi xác định không có người theo dõi, mới cho hai người đi.
Tổ An nghĩ thầm làm cẩn thận như vậy, giống như xã hội đen trong phim truyền hình giao dịch ma túy nha.
Có điều hắn nghĩ nghĩ, hiện tại Cự Kình Bang không phải là xã hội đen sao?
Đi vào một nhã gian ở lầu hai, cửa có người mở ra.
Mai Hoa Tứ nuốt nước miếng, hiển nhiên lúc này rất khẩn trương, Tổ An đưa tay đặt lên lưng hắn, một là động viên, hai là uy hiếp.
Mai Hoa Tứ rơi vào đường cùng, chỉ có thể kiên trì đi vào, Tổ An theo ở phía sau, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Không giống bên ngoài đề phòng sâm nghiêm, bên trong lại không có người nào, tổng thể lộ ra trống rỗng.
Chỉ có trước bàn ngồi một bóng người, Tổ An nhìn một chút, trong lòng không từ giật mình:
- Bang chủ Cự Kình Bang là nữ nhân?
Không chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân rất xinh đẹp.
Dù nàng che mặt, nhưng tư thái cân xứng, còn có hai đầu lông mày tinh xảo, đều không ngoại lệ biểu hiện mị lực của chủ nhân.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương có chút quen thuộc, thế nhưng nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
Nhìn thoáng qua sau đó hắn liền vội vàng cúi đầu xuống, hắn không dám nhìn chằm chằm vào đối phương, hiện tại thân phận của hắn là thủ hạ của Mai Hoa Tứ, từ đạo lý mà nói đúng là không dám nhìn loạn.
- Gặp... gặp qua bang chủ...
Mai Hoa Tứ cũng không ngờ bang chủ Cự Kình Bang là một vưu vật xinh đẹp như vậy, dù trong lòng thấp thỏm, nhưng hắn vẫn không kìm lòng được nuốt nước miếng, ánh mắt xéo qua không ngừng liếc đôi chân dài dưới bàn.
Nữ tử kia khanh khách cười rộ lên, thanh âm tiêu hồn thực cốt:
- Mai Hoa Tứ ngươi quá khách khí, về sau đều là người một nhà, đúng rồi, có mang đồ vật đến không?
- Đồ vật... có mang đến.
Mai Hoa Tứ chảy mồ hôi lạnh, bởi vì đại bộ phận khế đất và ngân phiếu vừa rồi đều bị thu lấy, bây giờ trên người chỉ còn mấy tấm thật, cái khác đều là dùng thật giả lẫn lộn.