Tổ An vừa cười vừa nói:
- Tú Nhi, như tuổi còn trẻ thì đã đau lưng chuột rút, cái này chỉ sợ là biểu hiện của thận hư , cần phải đi chỗ Kỷ thần y mua chút thuốc đến bổ dưỡng.
Tạ Tú:
- ...
Những người khác cười khẽ, ngay cả Thương Lưu Ngư cũng che miệng mỉm cười.
Tạ Tú không còn gì để nói, nghĩ thầm con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thận hư, phương diện kia của ta tốt đến không thể tốt hơn có biết không, bằng không khi chia tay, vì sao những cô nương tiểu thư kia lại muốn chết muốn sống.
Không tin chúng ta tới so một lần?
Ý nghĩ này vừa ra, trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh nhìn thấy trong bí cảnh, cả người trở nên khó chịu.
Mẹ nó, vẫn là không so.
Đến từ Tạ Tú, điểm nộ khí + 66+ 66+ 66...
Cảm nhận được hắn liên tục duy trì oán niệm, Tổ An cười ha ha:
- Đùa thôi, đợi lát nữa tự nhiên sẽ mời mọi người ăn một bữa.
Người chung quanh cùng nhau reo hò, trong nháy mắt lên tinh thần, lúc này Tạ Tú mới dễ chịu chút.
Còn lại một nhà sau cùng, có người nắm một trung niên ném qua:
- Thương lão sư, Tổ lão sư, gia hỏa này muốn chạy trốn, hơn nữa trên người còn mang rất nhiều khế đất, ngân phiếu.
- Người này thật giống như là Mai Hoa Tứ?
Có người nhận ra thân phận của hắn.
Tổ An đoạt lại những khế đất và ngân phiếu kia, hừ một tiếng:
- Khó trách trước đó kiểm kê những sản nghiệp kia của Mai Hoa Bang, cảm giác thiếu rất nhiều thứ, nguyên lai đều ở chỗ ngươi.
Trong mắt Mai Hoa Tứ lộ ra vẻ oán độc:
- Họ Tổ, ngươi đắc ý không được bao lâu!
Bang phái như Mai Hoa Bang, những năm này ở Minh Nguyệt Thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn ở trong mấy huynh đệ xếp thứ tư, thời gian qua sống rất thoải mái, kết quả Tổ An vừa đến, hết thảy đều biến.
Bang chủ chết, Mai Hoa Bang sụp đổ, hắn cũng thành chó mất chủ, có thể không oán hận kẻ cầm đầu này sao?
Đến từ Mai Hoa Tứ, điểm nộ khí +999!
Tổ An thở dài:
- Bang chủ của các ngươi đã chết, ngươi nói lời hung ác như vậy có làm được cái gì?
Thương Lưu Ngư không thích nhìn thấy tràng diện như vậy, nhíu mày đến một bên khác, Tạ Tú hấp tấp đuổi theo, nói chuyện với người Mai Hoa Bang sao bằng đi theo mỹ nữ lão sư.
Mai Hoa Tứ hung tợn nói:
- Theo ta được biết, Hắc Phong Trại Trần Huyền muốn lấy tính mạng của ngươi.
Tổ An cười cười:
- Xem ra tin tức của ngươi vẫn rất linh thông, bất quá lâu như vậy, ta không phải sống rất tốt sao?
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, xem ra sự tình Trần Huyền và Mai Siêu Phong là thân huynh đệ, ngay cả cao tầng của Mai Hoa Bang cũng không biết.
Mai Hoa Tứ cười lạnh:
- Ngươi có Sở gia che chở, muốn giết ngươi tự nhiên không dễ dàng, bất quá ngươi sắp đắc tội Cự Kình Bang, người trong Minh Nguyệt Thành, đồng thời đắc tội Hắc Phong Trại và Cự Kình Bang, vẫn chưa có người nào có thể sống quá ba ngày.
- Cự Kình Bang?
Tổ An cả kinh, trong khoảng thời gian này hắn cũng đang điều tra bang phái kia.
- Vì sao ta lại đắc tội Cự Kình Bang?
- Hừ, bởi vì những khế đất và ngân phiếu kia vốn là đưa cho bang chủ Cự Kình Bang, ngươi cướp đồ vật của hắn, đương nhiên là đắc tội Cự Kình Bang.
Trong mắt Mai Hoa Tứ lóe lên vẻ khoái trá.
- Hôm nay ngươi chuẩn bị cầm những vật này đưa cho bang chủ Cự Kình Bang?
Trong lòng Tổ An vui vẻ.
- Ngươi gặp qua bang chủ Cự Kình Bang?
- Tự nhiên chưa thấy qua, bất quá ta và hắn hẹn hôm nay gặp mặt.
Mai Siêu Phong chết, Mai Hoa Bang như mặt trời lặn cuối chân núi, mỗi người đều mưu cầu tương lai, Mai Hoa Tứ vốn định dùng sản nghiệp mình khống chế đi Cự Kình Bang kiếm tiền đồ.
Bởi vì hắn là cao tầng của Mai Hoa Bang, lại thêm lễ gặp mặt phong phú, cho nên bang chủ Cự Kình Bang rất trọng thị, quyết định tự mình đến tiếp kiến.
Chỉ tiếc chậm một bước, bị gia hỏa này bắt được, bằng không mình sớm đã tiêu dao tự tại.
- Ngươi đừng nghĩ từ trong miệng ta biết được tình báo về Cự Kình Bang, ta tuyệt đối sẽ không... Khụ khụ.
Mai Hoa Tứ còn chưa nói xong, liền bị Tổ An nhét một viên thuốc vào trong miệng, không khỏi hoảng hốt.
- Phi phi phi, ngươi cho ta ăn cái gì!
Tổ An mỉm cười:
- Cũng không có gì, là đan dược phong ấn cổ trùng mà thôi, nếu như trong vòng một ngày không có giải dược áp chế, cổ trùng sẽ nở trứng, đồng thời còn đẻ trứng, mạch máu sẽ đưa trứng đến lục phủ ngũ tạng, nó thì bơi vào trong đầu, chậm rãi gặm ăn óc của ngươi... Chậc chậc chậc, cũng không biết nó gặm ăn sẽ có thanh âm gì?
- Đừng... Đừng nói...
Thấy hắn còn dự định nói từ tượng thanh, Mai Hoa Tứ đã sợ đến sắp tiểu ra quần.
Độc dược bình thường hắn ngược lại không sợ, cùng lắm là chết mà thôi, nhưng nhìn bộ dáng, chỉ sợ là sống không bằng chết a.
Thần sắc của Tổ An lạnh lẽo:
- Nếu biết sợ, vậy thì nói rõ ràng cho ta, nếu ta hài lòng, sẽ cho ngươi giải dược.
Xem ra nhân loại đều sợ đám côn trùng này, trước đó hắn nghĩ hù dọa đối phương, trong đầu hiện ra rất nhiều phim kinh dị, cuối cùng vẫn cảm thấy cổ trùng hiệu quả tốt nhất, quả nhiên không sai, mới bắt đầu đã để đối phương sụp đổ.
- Ta nói, ta nói...
Thanh âm của Mai Hoa Tứ run rẩy, vội vàng nói ra tất cả.
Nghe hắn nói xong, Tổ An rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói:
- Vậy thì tốt, ngươi dẫn ta đi gặp bang chủ Cự Kình Bang, sau khi sự việc hoàn thành, ta cho ngươi giải dược.
Mai Hoa Tứ giật mình, vội vàng khoát tay:
- Tổ đại gia, nếu bị người ta phát hiện, ta sẽ chết chắc.
Bản thân Cự Kình Bang vốn làm sự tình trên đầu đao liếm máu, bởi vậy xưa nay hành sự độc ác, có lúc giết người không chỉ giết một người, thậm chí sẽ diệt cả nhà, cho nên Mai Hoa Tứ mới sợ hãi như thế.