- A Tổ ngươi quá khiêm tốn.
Tạ Tú cảm khái.
Tổ An phiền muộn, vì cái gì mỗi lần ta nói thật các ngươi đều không tin vậy hả.
Hắn đành phải nói:
- Tạ huynh cũng cảm thấy hứng thú với âm luật?
- Thực không dám giấu giếm, ta không dám hứng thú.
Tạ Tú cũg cười rộ lên.
- Ta học cái đồ chơi này thuần túy là vì tán gái.
Tổ An nhất thời giật mình, vội vàng kéo tay hắn lại:
- Huynh đệ, quả thực là anh hùng nhìn thấy gần giống nhau.
Thương Lưu Ngư:
- ...
- Tạ huynh đã không có hứng thú với âm luật, tại sao lại hỏi cái này? Ngươi muốn dùng cái này đi tán gái cứ việc dùng, giữa huynh đệ đừng khách khí.
Tổ An tùy tiện nói.
- Ta ngược lại không phải vì tán gái.
Tạ Tú cười khổ nói.
- Chỉ bất quá tỷ tỷ ta cảm thấy hứng thú với từ khúc này, muốn hỏi ngươi vài điều.
Nói đến một nửa, bỗng nhiên hắn sửng sốt, vừa rồi mới nói học âm luật cũng là dùng để tán gái, kết quả hiện tại ta đẩy tỷ tỷ ra, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?
May mắn lúc này Thương Lưu Ngư cũng mở miệng, vừa vặn tiêu trừ xấu hổ của hắn:
- A Tổ, hôm nay ta cũng nghe nói sự tình nhạc khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ, lần trước ngươi không phải nói ngươi chỉ biết bài Phong Cảnh Quê Nhà thôi sao?
Tổ An ngượng ngùng cười một tiếng, sờ đầu nói:
- Cái này không giống nhau, loại nhạc cụ kia ta chỉ biết một từ khúc đó.
Tạ Tú nhịn không được cảm thán:
- Khiêm nhường như vậy, có chút không giống tính tình của A Tổ ngươi.
Tổ An nghĩ cũng phải, dù sao thế giới này cũng không có người biết, ta đạo văn... A phi phi phi, ta vận chuyển một ít kết tinh nghệ thuật ở địa cầu đến thế giới này phát dương quang đại, hẳn là một sự tình rất quang vinh, ta cần gì phải xấu hổ?
Lúc này Thương Lưu Ngư trong miệng hừ nhẹ mấy cái giai điệu, cũng là Tiếu Ngạo Giang Hồ giai điệu:
- A Tổ, cái từ khúc này ta cảm thấy rất không tệ, đã có cảm giác thoải mái không bị trói buộc, lại có tác dụng sục sôi nhân tâm, cảm giác giống như nghe những hành khúc kia của Thú tộc, rất giống nhạc nền gì kia của ngươi?
Nàng dạy là tiết ngoại ngữ, kiến thức rộng rãi, cho nên người khác không hề nghi ngờ nàng đã nghe qua hành khúc của Thú tộc.
- BGM, ý tứ là âm nhạc bối cảnh.
Tổ An bổ sung.
- BGM...
Thương Lưu Ngư lẩm bẩm, nàng tinh thông ngôn ngữ các tộc, nhưng kết quả lại không biết chữ này là của tộc nào.
Nàng nghĩ một hồi nghĩ không ra đầu mối gì, liền không nghĩ nữa.
- Nghe nói ngươi bằng vào thủ khúc này, thoáng cái bắt được trái tim của hoa khôi Thu Hồng Lệ?
Tổ An khoát khoát tay:
- Kia là trên phố nghe nhầm đồn bậy, không thể coi là thật.
- Không phải sao?
Thương Lưu Ngư giật mình, nghi ngờ liếc nhìn Tạ Tú.
Tạ Tú không nhịn được nói:
- Nhưng ngày đó ngươi thật là bằng vào thủ khúc này để Thu cô nương thích ngươi nha.
- Nói bậy, ta không phải dựa vào thủ khúc bắt được trái tim của nàng, mà dựa vào nhan sắc và tài hoa.
Tổ An đứng đắn nói.
Tạ Tú:
- ...
Thương Lưu Ngư:
- ...
Tiểu đội đằng sau:
- ...
Vì sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy!
Cuối cùng vẫn là Thương Lưu Ngư khôi phục lại trước:
- A Tổ, lúc nào rãnh ngươi phổ cho ta một thủ khúc được không, từ khúc của ngươi đều rất hay.
Trước đó bài Phong Cảnh Quê Nhà, Đổ Thần, Tiếu Ngạo Giang Hồ đều để nàng có cảm giác mới mẻ, hoàn toàn khác biệt âm nhạc lưu hành ở thế giới này, nhưng lại cực kỳ phù hợp nhạc lý, nghe mới lạ lại dễ nhập tâm.
- Tốt!
Tổ An đáp ứng.
Tạ Tú theo ở phía sau trong lòng chua chua, nghĩ thầm sớm biết như vậy, ta cũng nên theo tỷ tỷ học chút âm luật.
Sau đó đám người đi vào Ngân Câu Đổ Phường, Tổ An trực tiếp lấy ra phiếu nợ mà Thương Lưu Ngư sớm cho hắn, sau đó bắt đầu công tác tiếp nhận.
Mai Hoa Bang ở sau khi Mai Siêu Phong chết vốn đã loạn thành một bầy, lúc trước chủ sự Ngân Câu Đổ Phường là Mai Hoa Thất lại bị Thạch Côn giết, cho nên càng thêm hỗn loạn.
Bây giờ Tổ An ở trên danh nghĩa đại biểu cho Sở gia, đi theo có nhân viên công tác của Minh Nguyệt Học Viện, đồng thời còn có công tử nhà thành chủ, từ trình độ nào đó có thể tính là ba cỗ thế lực cao cấp nhất Minh Nguyệt Thành, Ngân Câu Đổ Phường ai dám phản kháng.
Cho dù có mấy người dị nghị, cũng không cần Tổ An, Thương Lưu Ngư xuất thủ, đã bị người của học viện giải quyết.
Tạ Tú không biết song phương đã giao dịch, không khỏi âm thầm kinh hãi, hiếu kỳ vì sao học viện sẽ giúp Tổ An như vậy, gia hỏa này thật quá đặc thù, để một đám người hận thấu xương, nhưng lại để một đám người khác thích hắn như vậy.
Khương La Phu phái những người kia tới quả nhiên rất chuyên nghiệp, rất nhanh các hạng tư sản, hóa đơn trong Ngân Câu Đổ Phường đều được kiểm kê phong tồn, đuổi người Mai Hoa Bang ra, sau đó ở trên cửa dán giấy niêm phong.
Về sau học viện lại phái nhân viên hậu cần đến chiêu nạp nhân thủ, cải tạo khai trương...
Thấy học viện giúp đỡ như thế, Tổ An tiếp thu sản nghiệp của Mai Hoa Bang thành kết cục đã định, Tạ Tú nghĩ không bằng thuận thế bán song phương một cái nhân tình, truyền lời điều một số người của nha môn đến giúp đỡ.
Vì vậy sự tình tiến hành làm ít công to, đoàn người không ngừng niêm phong sản nghiệp của Mai Hoa Bang, vốn dự tính phải rất nhiều ngày, kết quả chỉ một ngày đã làm xong.
- A Tổ, hôm nay làm xong ngươi phải dẫn bọn ta đi ăn một bữa, thật sự là mệt mỏi đau lưng nha.
Tạ Tú hơi không kiên nhẫn, hoa hoa công tử như hắn ngay cả chính sự cũng chẳng muốn quản, nào có lòng dạ thanh thản gì tới làm những chuyện này.
May mắn có Thương Lưu Ngư xinh đẹp ở đây, ngày bình thường không có cơ hội tiếp xúc gì, khoảng cách gần như vậy thưởng thức, vẫn có thể tính là một chuyện vui, cho nên hắn mới kiên trì lâu như vậy.