Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 606 - Chương 606: Anh Hùng Nhìn Thấy Gần Giống Nhau

Chương 606: Anh Hùng Nhìn Thấy Gần Giống Nhau Chương 606: Anh Hùng Nhìn Thấy Gần Giống Nhau

- Sự tình trường học thu ngươi 750 vạn lượng bạc tổng không thể cho ngoại nhân biết, càng không thể để Tạ gia biết, chỉ có thể do ngươi ra mặt, đến thời điểm đó ta sẽ giả bộ trợ giúp ngươi.

Tổ An:

- ...

Quá xấu bụng, mỹ nhân hiệu trưởng thích mặc vớ đen tâm cũng đen, thật là không buông tha bất luận địa phương nào sử dụng hắn.

- Có phải ngươi có chút khó khăn không?

Thương Lưu Ngư quan tâm hỏi.

- Không có vấn đề.

Tổ An lắc đầu, nói thật, Khương La Phu rất tốt với hắn, ngược lại phiếu nợ 750 vạn lượng kia lưu ở trong tay hắn cũng chỉ là giấy lộn, còn không bằng giúp người hoàn thành ước vọng, chí ít Khương La Phu hồi báo hắn là chân thật.

- Chúng ta đi tìm Tạ Tú đi.

Cơ hồ là nháy mắt, Tổ An đã phân tích rõ ràng lợi và hại.

Thương Lưu Ngư tự nhiên không có dị nghị gì, đi theo hắn đến Thiên tự ban, nhiều lần có chút hiếu kỳ quan hệ giữa Trịnh Đán và hắn.

Nhưng đều bị Tổ An nói chọc cười bỏ qua.

Thấy hắn không muốn nói, Thương Lưu Ngư hơi cười, không cưỡng cầu nữa.

Hai người tới Thiên tự ban, Tổ An kêu Tạ Tú ra, đồng thời thuận thế quan sát một chút, Sở Sơ Nhan hiển nhiên là rất ít đến trường học.

Còn Trịnh Đán, hiển nhiên cũng chưa trở lại lớp, không biết đi chỗ nào rồi.

- Hai vị... lão sư, gọi ta có chuyện gì sao?

Sau khi Tạ Tú ra ngoài, tiếng lão sư thực rất khó hô ra miệng.

Nhìn bộ dáng cần ăn đòn kia của Tổ An, phải gọi hắn lão sư, thực có chút trái lương tâm.

Nhưng không thể không gọi a.

Thương Lưu Ngư mỉm cười:

- Không phải ta tìm ngươi có việc, mà là Tổ... Tổ lão sư tìm ngươi có việc.

Vì sao ta gọi hắn lão sư cũng không được tự nhiên như thế nhỉ?

Tạ Tú đành phải đau khổ nhìn về phía Tổ An:

- Tổ... Tổ...

Tổ An cười ha ha, trực tiếp ôm vai hắn:

- Chúng ta là bằng hữu, khi không có người ngoài, thì không cần gọi lão sư, về sau gọi ta A Tổ là được.

Tạ Tú ngượng ngùng cười cười:

- A Tổ, ngươi tìm ta có chuyện gì.

Tổ An đáp:

- Lần trước ngươi cũng tận mắt chứng kiến ta thắng Mai Hoa Bang 750 vạn lượng bạc, lúc đó Mai Siêu Phong viết phiếu nợ, chẳng qua hiện tại hắn đã chết, tự nhiên không có cách nào hoàn lại, ta chỉ có thể đi thế chấp sản nghiệp, vừa vặn cần người giúp đỡ, cho nên mới tới tìm ngươi.

- Tìm ta?

Tạ Tú xưa nay chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân, những chính sự này hắn không có hứng lắm, huống chi sự kiện này không thể coi thường, đang muốn từ chối, chợt thấy Thương Lưu Ngư ở một bên, không khỏi nghi ngờ hỏi.

- Sao Thương lão sư lại đi cùng với ngươi?

Tổ An nói:

- Đương nhiên là giúp ta đi đòi nợ.

Tạ Tú trừng to mắt:

- Tổ huynh thật là thần nhân, phải biết Thương lão sư xưa nay thanh cao, không để ý tới tục vật, vậy mà cũng có thể bị ngươi thuyết phục.

Tổ An cười ha ha:

- Quá khen quá khen, ta luôn được người hoan nghênh như thế.

Tạ Tú:

- ...

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng, không nhìn mặt mũi của Tổ An, cũng phải nhìn mặt mũi của Thương Lưu Ngư.

Thương Lưu Ngư là nữ lão sư ôn nhu lại xinh đẹp như vậy, cả trường không có nam đồng học nào không thích, trừ khi hắn không phải nam nhân.

Tuy Tạ Tú không có ý nghĩ ám muội với nàng, nhưng có thể cùng đại mỹ nhân như vậy ở chung một chỗ, vẫn là sự tình tương đối vui vẻ.

Còn giúp Tổ An, đó là sự tình bổ sung mà thôi.

- Ha ha, vậy thì đa tạ.

Tổ An chắp tay, cũng lười quản hắn đến cùng là bởi vì cái gì, chỉ cần sự tình hoàn thành là được.

Sau đó mấy người đi ra ngoài, đương nhiên thời điểm ra cửa trường còn có một tiểu đội tháp tùng, đây là người Khương La Phu phái tới chính thức tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang.

Nàng rõ ràng tính tình của Thương Lưu Ngư, thuyết phục đối phương xuất mã đã rất nể tình, còn để nàng phụ trách những việc vặt này, nàng hơn phân nửa sẽ trở mặt.

Trên đường Tạ Tú dùng tất cả vốn liếng, không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với Thương Lưu Ngư.

Mặc dù hắn theo tôn chỉ không vì một cây to mà từ bỏ toàn bộ rừng xanh, nhưng Thương Lưu Ngư quá xinh đẹp rồi, để hắn không thể không dao động đạo tâm.

Cho nên trên đường nhịn không được tìm nàng trò chuyện, thậm chí vận dụng những chiêu số mình hay dùng để lừa gạt các tiểu thư khuê các.

Chỉ tiếc từ đầu đến cuối Thương Lưu Ngư đều rất lễ phép đáp lại, thủy chung không mặn không nhạt.

Phát giác được thái độ của đối phương, Tạ Tú cũng không cưỡng cầu nữa, sau đó đặt lực chú ý lên người Tổ An:

- Tổ huynh, ta thật là càng ngày càng bội phục ngươi.

- Bội phục ta cái gì?

Tổ An còn đang hồi tưởng sự tình vừa rồi cùng Trịnh Đán, vô ý thức đáp.

- Ngươi đến cùng là làm sao thuyết phục Thương lão sư, hơn nữa trước đó còn giải quyết Thu Hồng Lệ ở Thần Tiên Cư, một lần có thể nói trùng hợp, nhưng liên tục mấy lần thì khẳng định có nguyên nhân.

Tạ Tú tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

Tổ An khoát khoát tay:

- Ngươi nói sai.

- Sai cái gì?

Tạ Tú hiếu kỳ hỏi.

- Thiếu một số người trọng yếu, tỉ như ta còn giải quyết Sở Sơ Nhan.

Tổ An đắc ý nói.

Sự tình nan giải kia được giải quyết, hắn đương nhiên là rất đắc ý.

Tạ Tú:

- ...

Đại ca, ta biết ngươi lợi hại, nhưng cũng không đến mức tận lực kiêu ngạo như vậy chứ?

Tổ An tự nhủ:

- Không có cách, nam nhân quá ưu tú, sẽ có phiền não như vậy.

Tạ Tú:

- ...

Nơi xa, Thương Lưu Ngư vốn đang vểnh tai nghe trộm hai người nói chuyện:

- ...

Thật lâu sau, Tạ Tú mới từ trong phiền muộn khôi phục lại:

- Đúng rồi A Tổ, lần trước bài Tiếu Ngạo Giang Hồ kia ngươi đến cùng là làm sao làm ra?

Tổ An cười khổ nói.

- Đã nói không phải ta làm rồi mà.

Bình Luận (0)
Comment