- Ơ, ngươi là?
Thương Lưu Ngư có chút nghi hoặc, nữ tử đó lại giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà biến mất ở xa xa.
Lúc này Tổ An mới đi ra:
- Thì ra là Thương lão sư à, mời vào.
Thương Lưu Ngư nhìn về phương hướng Trịnh Đán biến mất, vẻ mặt có chút cổ quái:
- Vừa rồi là ai thế?
Tổ An cười ha ha:
- Vừa rồi là một đệ tử tới tìm ta thỉnh giáo vấn đề về phương diện số học, ài, hiện tại học sinh chính là ham học như vậy, con người của ta xưa naylại nhiệt tình.
Trên mặt Thương Lưu Ngư lộ ra một chút thần sắc tựa cười mà như không phải cười:
- Vừa rồi là Trịnh Đán phải không?
Tổ An:
- ...
Hắn không khỏi buồn bực:
- Tỷ tỷ, ngươi ngay từ đầu đã nhận ra thân phận của nàng ta rồi, việc gì còn phải cố ý hỏi ta.
- Nàng ta ôm mặt, lúc ban đầu không nhận ra, có điều con người ta rất mẫn cảm với mùi người, về sau mới nhớ ra đó là mùi trên người Trịnh Đán.
Thương Lưu Ngư có chút ngượng ngùng cười cười.
Tổ An:
- ...
Nếu Trịnh Đán biết người khác có thể thông qua mùi vị mà ngửi ra nàng ta, sợ rằng vừa rồi cũng không cần phải chạy trốn chật vật như vậy.
Dù sao che mặt cũng không có ý nghĩa.
Lúc này Thương Lưu Ngư cũng thu hồi nụ cười, có chút do dự nói:
- A Tổ, vốn những lời này ta không nên nói. Nhưng... Là bằng hữu vẫn phải khuyên ngươi vài câu, theo ta được biết, dẫu sao Trịnh Đán cũng là người có chồng, có đôi khi hai người các ngươi vẫn phải chú ý một chút.
Tổ An ngượng ngùng:
- Thương tỷ tỷ, hai ta chính là bằng hữu bình thường.
Nói đến về sau bản thân cũng không đủ tự tin.
Thương Lưu Ngư cười thản nhiên:
- Nếu là bằng hữu bình thường thì tốt, cứ coi như ta lắm miệng.
Tổ An cũng có chút mất tự nhiên, dẫu sao người ta là thật sự muốn tốt cho hắn, nhưng đề tài này hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói:
- Không biết hôm nay tỷ tỷ tới tìm ta làm gì?
- Ái chà, thiếu chút nữa thì quên mất chính sự,
Thương Lưu Ngư vỗ đầu, cả người trong nháy mắt đó lộ ra vẻ thơ, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng,
- Khương hiệu trưởng phái ta tới đây hiệp trợ ngươi đi tiếp nhận sản nghiệp của Mai Hoa Bang, nếu rảnh thì hiện tại chúng ta lên đường luôn đi.
- Mỹ nhân hiệu trưởng phái ngươi tới?
Tổ An có chút giật mình.
Thương Lưu Ngư hừ một tiếng:
- Sao, ta ở trong lòng ngươi là không đáng tin như vậy à?
- Vậy cũng không phải,
Tổ An vội vàng nói,
- Chỉ là ở trong lòng ta, Thương tỷ tỷ một mực là loại nhân vật phong quang tễ nguyệt, thường ngày sẽ không để những tục vật này làm phiền lòng, ta nghĩ một vòng, thật sự không ngờ hiệu trưởng lại phái ngươi tới.
Thương Lưu Ngư cũng có chút buồn bực:
- Ta cũng không nghĩ ra, nhưng không chịu nổi La Phu cầu ta, cũng chỉ đành giúp thôi.
- La Phu?
Tổ An trong nhất thời có chút không kịp phản ứng kịp.
Lúc này Thương Lưu Ngư mới nói:
- Kỳ thật quan hệ của ta và Khương hiệu trưởng rất tốt, trên trình độ nào đó cũng được coi là khuê mật, con người nàng ta thường ngày rất lạnh lùng, cũng không có bằng hữu thực sự, cho nên cầu đến trên người ta, ta chỉ có thể giúp.
- Khuê mật...
Tổ An không khỏi nghĩ đến quan hệ giữa Bùi Miên Mạn và Sở Sơ Nhan, trong nhất thời có chút không thể nhìn thẳng vào từ này, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.
- Nhưng... Nhưng...
Nghe thấy hắn cả nửa ngày vẫn không nói ra được, Thương Lưu Ngư cười nói:
- Ngươi là lo lắng ta không trấn sân được à.
Tổ An cười ngượng ngùng, lại không nói gì, phải biết rằng ở trong lão sư của trường học, Thương Lưu Ngư nổi tiếng là xinh đẹp, nhưng đích xác không nổi tiếng ở tu hành.
Thương Lưu Ngư lại nhìn ra sự lo lắng của hắn:
- Yên tâm đi, việc nhỏ như vậy ta vẫn không thành vấn đề.
Tổ An cười ha ha:
- Đương nhiên rồi, có Thương tỷ tỷ xuất mã, ngưu quỷ xà thần gì cũng thu phục được!
Trong lòng hắn nghĩ, dù sao Mai Siêu Phong đã chết rồi, lính tôm tướng cua đó mình cũng có thể thu phục, đến lúc đó không phiền nhân vật như Thương Lưu Ngư xử lý những tục vật này.
Chú ý thấy vẻ mặt của hắn, Thương Lưu Ngư đã đoán được bảy tám phần, khẽ cười cười, cũng không biện giải.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Tổ An vốn có chút oán hận đang làm chuyện tốt thì bị quấy rầy, có điều nếu đi cùng mình là Thương Lưu Ngư, một bụng tức cũng nháy mắt liền tiêu tan.
Thương Lưu Ngư lại lắc đầu:
- Đợi đã, chúng ta còn cần tìm một người.
- Chờ người?
Tổ An sửng sốt.
- Chờ người nào?
- Tạ Tú.
Thương Lưu Ngư chậm rãi nói ra một cái tên.
- Tạ Tú?
Tổ An sững sờ, cách một hồi mới kịp phản ứng.
- Nguyên lai mỹ nhân hiệu trưởng còn an bài Tạ Tú cùng đi, quả nhiên nhìn xa trông rộng, có hắn đi cùng, thủ tục tiếp thu Mai Hoa Bang sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mặc dù Tạ Tú là người cà lơ phất phơ, nhưng dù sao cũng là Đại thiếu gia của thành chủ, có hắn đi cùng, rất nhiều sự tình trên quan trường sẽ dễ dàng xử lý.
Thương Lưu Ngư lắc đầu:
- Không phải La Phu an bài Tạ Tú đi, mà là muốn ngươi đi mời.
- Ta đi mời?
Tổ An trợn tròn mắt.
- Đúng vậy.
Thương Lưu Ngư hé miệng cười duyên.