Nữ nhân này vẫn đang diễn kịch!
Nghĩ đến đây hắn không chỉ không buông, ngược lại trực tiếp ép tới, phả hơi nóng vào tai nàng ta:
- Nhưng ta không muốn thả, lần trước hình như ta cũng kiểm tra chân cho ngươi như vậy nhỉ?
Vừa nói tay vừa thuận thế đặt lên trên đùi nàng ta.
Cảm nhận được nhiệt lực từ tay hắn, cả người Trịnh Đán run lên, sắc mặt không ngừng biến ảo, mấy lần môi hồng hé mở, nhưng không biết vì sao, nàng ta lại không nói ra được.
Kỳ thật Tổ An cũng không rõ lắm, vì sao đối phương lại không phản kháng.
Nếu nói thi triển mỹ nhân kế, thi triển đến loại trình độ này cũng không khỏi bỏ hết vốn liếng rồi.
Một khi đã như vậy, ta vừa hay thử xem ngươi rốt cuộc muốn giở quỷ kế gì!
Tổ An nghĩa chính ngôn từ nghĩ như vậy, cũng không khách khí nữa, trực tiếp tùy ý thò vào ngực nàng ta.
Cảm nhận được sự xâm nhập không kiêng nể gì của nam nhân ở phía sau, mắt Trịnh Đán sắp ứa ra nước.
Nàng ta cũng không rõ vì sao mình lại không phản kháng, rõ ràng chỉ cần nàng ta muốn, nam nhân phía sau căn bản không khống chế được nàng ta.
Nhưng loại thể nghiệm mới lạ này khiến sâu trong linh hồn nàng ta có một loại khát vọng khó hiểu.
Từ nhỏ đến lớn nàng ta đều bị dùng lễ nghi thiên kim tiểu thư nghiêm khắc nhất để dạy bảo, nàng ta thủy chung hoàn thành rất tốt, lúc nhỏ là nữ nhi ngoan ngoãn, trưởng thành lại là đại danh từ thục nữ tao nhã trong giới, mỗi lời nói mỗi hành động đều không có chỗ nào có thể bới móc.
Sau khi lớn lên trong nhà cũng đã sắp xếp một mối hôn sự cho nàng ta, vị hôn phu anh tuấn tiêu sái tuổi nhỏ đã có thành tựu, lại thêm xuất thân danh môn, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các.
Tuy nàng ta không đề xuất dị nghị, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng ta thủy chung không vui.
Là bất mãn với vị hôn phu sao?
Chắc không phải, đối phương đối phương hơi ngốc, hơi lỗ mãng, nhưng ở các phương diện khác đều cực kỳ ưu tú.
Với gia thế của Trịnh gia, có thể tìm thấy vị hôn phu như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nàng ta từ trong đáy lòng lại thủy chung không thích.
Không thích loại nhân sinh bị an bài từ nhỏ đến lớn này, nàng ta luôn cảm thấy mười mấy năm nay chưa có ngày nào được sống vì bản thân mình.
Cho tới khi nhận nhiệm vụ tiếp cận Tổ An, nàng ta bỗng nhiên có một loại cảm giác khác lạ.
Loại cảm giác rụt rè chạy bên rìa đạo đức và lễ nghi này khiến nàng ta rất hồi hộp.
Đó là một loại cảm giác mười mấy năm qua chưa từng có.
Trước kia mỗi ngày mặc dù nàng ta đều cực kỳ ôn nhu khéo kéo trước mặt người khác, nhưng kỳ thật mỗi ngày đối với nàng ta mà nói chỉ là lặp lại một cách máy móc.
Không hề có chút chờ mong.
Cho tới sau khi gặp Tổ An, buổi sáng mỗi ngày khi nàng ta tỉnh dậy cả người luôn tràn ngập chờ mong và nhiệt tình.
Loại cảm giác đó khiến cả người nàng ta giống như trẻ ra nhiều tuổi, cho dù bản thân nàng ta tuổi tác không lớn, nhưng loại sinh hoạt liếc một cái là có thể nhìn tới điểm cuối này khiến tâm lý nàng ta già trước tuổi.
Tổ An thì khác, khác với bất kỳ nam nhân đều nào mà trước kia nàng ta từng tiếp xúc.
Vô lại, hèn hạ, không biết xấu hổ...
Giống như tất cả từ ngữ không tốt đều có thể dùng ở trên người hắn.
Rõ ràng nàng ta từ nhỏ đến lớn đều được giáo dục là ghét nhất nam nhân như vậy, nhưng đến chỗ Tổ An lại hoàn toàn biến đuổi.
Nàng ta ngược lại cảm thấy đối phương rất thẳng thắn, sống tiêu sái, không giống như những nam nhân dối trá ở bên cạnh.
Hơn nữa toàn thân đối phương đều để lộ ra một loại sức hấp dẫn sinh mệnh bản nguyên.
Nàng ta không thể hình dung được loại cảm giác đó, chỉ cảm thấy trên người đối phương có một loại Lửa sinh mệnh dồi dào, ở cùng hắn giống như mỗi một tế bào trên thân thể mình đều trở nên tràn ngập sức sống.
Cho nên đối với một số hành động vô lễ của đối phương, nàng ta đều áp dụng thái độ ngầm đồng ý.
Phải biết rằng nếu là trước kia thì điều này căn bản là không thể tưởng tượng, đừng nói nam nhân không thể chạm vào góc áo của nàng ta, ngay cả vị hôn phu muốn cầm tay nàng ta cũng không được phép.
Nhưng lại để tên này mỗi lần đều đối với nàng ta như vậy.
Sau mấy lần nàng ta có đôi khi còn hoài nghi có phải mình có khuynh hướng tự ngược không, đối phương càng làm nhục, nàng ta ngược lại càng có một loại chờ mong khó hiểu.
Bỗng nhiên cảm nhận được động tác tiến thêm một bước của đối phương, nàng ta vội vàng vươn tay ra ngăn đối phương lại:
- Chỗ đó không được, trước khi thành thân ta không thể phá thân.
Dẫu sao nàng ta cũng không phải một người bình thường, lý trí chung quy vẫn chiếm thượng phong, biết nếu phát thân mà bị Tang gia phát hiện, vậy chính là cục diện không chết không ngừng giữa hai nhà, hậu quả rất nghiêm trọng, cho dù nàng ta có cả gan làm loạn tới mấy cũng không dám thật sự làm như vậy.
Tổ An lập tức trợn tròn mắt, nữ nhân này rốt cuộc có chuyện gì thế.
Cái khác đều được, nhưng một bước cuối cùng thì không được?
Đây là tiết tấu gì?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Trịnh Đán giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy hắn ra, nhanh chóng sửa sang lại xiêm y, sau đó ôm mặt chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra được một bước hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Vừa rồi tim nàng ta đập quá nhanh, cả người mềm nhũn, nếu không phải bị Tổ An đỡ, sợ rằng sớm đã từ trên tường tuột xuống rồi.
Kết quả lúc này chạy quá nhanh, đã quên mắt chuyện này.
Trịnh Đán quay đầu cắn môi u oán lườm Tổ An một cái, mới mở cửa chạy ra ngoài.
- A Tổ, A Tổ.
Thương Lưu Ngư đang đứng gõ cửa, bỗng nhiên cửa lớn mở ra, nàng ta còn tưởng rằng là Tổ An, nào ngờ một nữ tử trong phút chốc từ bên trong chạy ra.