Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 603 - Chương 603: Chơi Quá Rồi

Chương 603: Chơi Quá Rồi Chương 603: Chơi Quá Rồi

Lúc này Tổ An lại sửng sốt, lời nói của đối phương lại nhắc nhở hắn, phải biết rằng hai ngày trước hắn cũng đã nghe qua những lời tương tự.

Lúc ấy Bùi Miên Mạn nói với hắn, nếu khi đụng phải Trần Huyền, vừa hay trong tay không có kiếm, vậy thì dùng biện pháp mà nàng ta dạy để tự bảo vệ.

Lúc ấy bộ mà nàng ta dạy hình như tên là Vũ Y Triền Ti Thủ!

Ài, đều do mấy ngày nay có quá nhiều việc, thiếu chút nữa thì quên mất.

Tổ An cẩn thận nhớ lại, sau đó trong lòng đầy tự tin:

- Không sao, lần này khẳng định sẽ khác.

Trịnh Đán thầm bật cười, nam nhân mà, luôn không thể kéo được mặt mũi xuống như vậy.

Trịnh Đán mỉm cười vươn tay:

- Được, chúng ta làm lại.

Vừa dứt lời, tay nàng ta giống như một con linh xà quấn lên cổ tay đối phương, sau đó thuận thế kéo một cái, tính giở lại trò cũ ném hắn ra.

Ai ngờ tay đối phương lại nhẹ nhàng như nước, rung một cái liền thoát khỏi cú tóm của nàng ta, ngược lại thuận thế bắt lấy cổ tay nàng ta.

Trong lòng Trịnh Đán kinh hãi, cổ tay uốn một cái, dùng một tư thế cực kỳ khảo nghiệm tính mềm dẻo thu tay về:

- Đây là gì thế...

Trịnh Đán phát hiện thủ pháp của đối phương vô cùng tinh diệu, rất nhiều chiêu thức lại bất ngờ, nàng ta nào dám có nửa điểm phân thần, vội vàng tập trung ý chí để ứng đối.

Lập tức hai người ngươi tới ta đi hơn mười chiêu.

Trong lòng Trịnh Đán khiếp sợ không thôi, phải biết rằng tuy nàng ta cực ít xuất thủ, nhưng bộ công phu này trên cơ bản chưa từng gặp phải địch thủ, đều trong một hai chiêu là có thể chế ngự kẻ địch.

Nhưng Tổ An không biết sử thủ pháp cầm nã cổ quái gì, lại không hề kém nàng ta, mấy lần thiếu chút nữa thì khiến cho nàng ta mất đi trọng tâm.

Nếu là lúc ban đầu đối phương sử ra thì nàng ta cũng không đến nỗi chật vật như vậy, lúc ấy nàng ta chính là tập trung hoàn toàn tinh thần để phòng bị.

Nhưng sau mấy lần dễ dàng đánh ngã Tổ An, nàng ta đã xác nhận đối phương cơ hồ khôn biết công phu quyền cước, lập tức buông lỏng cảnh giác.

Kết quả đối phương bỗng nhiên sử ra quái chiêu, dưới bất ngờ không kịp đề phòng mà mất đi tiên cơ.

Đánh nhau cận thân, chú ý nhất là một tiên cơ.

Một bước sai toàn bộ sai.

Sau khi nàng ta mất đi tiên cơ, còn muốn vãn hồi thế yếu là rất phiền.

Công kích của đối phương lại giống như thủy triều, đợi sau nối tiếp đợt trước, khiến nàng ta không có cơ hội phản kích, chỉ có thể thấy chiêu phát chiêu.

Lúc ban đầu Tổ An thi triển Vũ Y Triền Ti Thủ vẫn có chút chưa thuần thục, nhưng càng đến về sau càng thuận buồm xuôi gió.

Cuối cùng lại qua gần trăm chiêu, Tổ An cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, tóm tay đối phương rồi vặn ra sau lưng.

Trịnh Đán chung quy cũng không có khí phách tự bẻ cánh tay như Tổ An lúc trước, hoa dung thất sắc, vội vàng tung một cú đá bò cạp vẫy đuôi về phía sau.

Sao Tổ An lại cho nàng ta cơ hội, trực tiếp thuận thế ôm lấy đùi của nàng ta đẩy về phía trước.

Người của Trịnh Đán ở trong không trung cuối cùng cũng mất đi trọng tâm, sau đó trực tiếp bị hắn ép đến vách tường.

Tổ An dùng thân thể đè chặt nàng ta, khiến nàng ta không thể nhúc nhích, mới đắc ý ghé vào bên tai nàng ta mà nói:

- Thế nào, hiện tại ngươi đã phục chưa.

- Không phục, vừa rồi ngươi là đánh lén trước!

Trịnh Đán cắn môi, hậm hực nói Nếu không phải như vậy, cho dù chiêu thức của đối phương có kỳ quái tới mấy, nàng ta cũng không đến nỗi thất thủ bị bắt.

- Rõ ràng là ngươi ra tay trước, sao lại thành ta đánh lén.

Tổ An cười bảo.

- Ngươi hèn hạ, đã biết thuật cầm nã thần kỳ như vậy, sao lúc đầu không dùng ngay, còn cố ý làm bộ như không biết, hại ta ta mất cảnh giác!

Trịnh Đán ra sức vặn vẹo, đáng tiếc yếu huyệt cả người đều bị đối phương khống chế, căn bản không thể động đậy.

Trừ khi sử dụng lực lượng nguyên tố.

Nhưng ở khu giáo viên mà sử dụng lực lượng nguyên tố sẽ rất dễ dẫn tới người khác, như vậy chuyện càng ầm ĩ thì càng phiền.

Thế là nàng ta từ bỏ giãy giụa, ngược lại thuận thế xem có thể từ miệng đối phương moi ra được gì đó không.

- Ai bảo con người ta xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, lúc ban đầu lo bắt nạt ngươi cho nên mới thủ hạ lưu tình, nào ngờ ngươi lại xuất thủ ác như vậy.

Tổ An chỉ cảm thấy hiện tại trên lưng vẫn ngâm ngẩm đau, vừa rồi ngã mấy cú rất nặng.

Trịnh Đán cắn cắn môi:

- Bộ thủ pháp cầm nã vừa rồi của ngươi tên là gì, lợi hại quá, có thể dạy ta không?

Nếu biết được tên, để Tang gia đi thăm dò chắc sẽ dễ dàng tra ra được.

Tổ An nhớ kỹ lời dặn dò của Bùi Miên Mạn lúc trước, cười nói:

- Cái đó thì không được.

- Với quan hệ của chúng ta cũng không thể dạy à, chẳng lẽ có nỗi khổ gì sao?

Trịnh Đán hỏi dò.

Ánh mắt Tổ An nhíu lại, xem ra nữ nhân này quả nhiên là bụng dạ khó lường, luôn nghĩ đủ cách để tìm hiểu tình báo của cao nhân phía sau ta.

Nếu không phải lúc ban đầu hắn đã tâm sinh cảnh giác, nói không chừng bất tri bất giác đã bị nàng ta kéo vào bẫy rồi.

- Tên gia hỏa ngươi xấu quá, không ngờ giấu kiếm trong lòng, chỉ sợ là định ám toán người ta à?

Trịnh Đán bỗng nhiên cười khanh khách.

- Kiếm?

Tổ An sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.

Thân thể Trịnh Đán bỗng nhiên run lên, cũng có phản ứng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng.

Cảm nhận được thân thể có lực đàn hồi kinh người của nàng ta, Tổ An không thể không thừa nhận nữ nhân này đúng là vưu vật.

- Còn không mau thả ta ra,

Trịnh Đán mặt đỏ tai hồng xẵng giọng.

Thấy biểu hiện của nàng ta có chút tức giận, Tổ An lại phát hiện không thu được điểm nộ khí của nàng ta.

Bình Luận (0)
Comment