- Làm nữ nhân ngoan ngoãn mãi cũng chán, luôn muốn tìm chút chuyện kích thích để làm, điểm này thì chắc A Tổ ngươi biết rõ nhất chứ.
Trịnh Đán như có ám chỉ nhìn hắn, môi hồng nở một nụ cười khó hiểu.
Trong lòng Tổ An giật thót, nghĩ đến lúc trước hình như cũng ở trong phòng này, Trịnh Đán chạy tới dụ dỗ mình, lúc ấy hai người thiếu chút nữa thì củi khô lửa bốc.
- Nữ nhân này rốt cuộc có ý đồ gì?
Tổ An thầm nghĩ không thể là thực sự lên cơn động tình chứ?
- Một khi đã như vậy, chúng ta làm chút chuyện kích thích đi.
Tổ An cười cười tới gần nàng ta.
Hừ, ai sợ ai chứ, ta có thiệt thòi gì đâu!
Huống chi ta còn được lão bà đặc biệt cho phép!
- Tốt.
Trịnh Đán lộ ra một nụ cười quyến rũ, giống như đang lặng lẽ mời gọi.
Tổ An đang muốn tới ôm nàng ta, Trịnh Đán lại nói:
- Tổ lão sư, gần đây người ta mới học được một bộ chưởng pháp, nhưng một mực luyện không quá thuần thục, muốn nhờ ngươi luận bàn với ta một chút.
Tổ An bị câu lão sư của nàng ta khiến cho cả người giật thót, không phải nữ nhân này cũng từng xem qua phim điện ảnh Nghê Hồng Quốc gì đó chứ.
- Ta không phải là lão sư dạy tu hành, sao ngươi không đi tìm Bạch lão sư.
Trịnh Đán hừ một tiếng:
- Tên gia hỏa đó bất nam bất nữ, ta không muốn để hắn dạy.
Tổ An không nhịn được nói:
- Nhưng chắc Trịnh gia cũng mời rất nhiều danh, sao không tìm bọn họ?
- Bọn họ xem ta là đại tiểu thư, nào dám thực sự đánh nhau với ta? Hơn nữa bọn họ đều là nam, đánh nhau chung quy cũng không tiện.
Trên mặt Trịnh Đán lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Tổ An buồn bực nói:
- Vậy ta không phải là nam à.
Một lúc sau Trịnh Đán mới nói:
- Ngươi thì khác.
Tổ An thầm nghĩ ta khác cái gì, nếu không phải khi xưa ta ở trong các loại phim ảnh nhìn quen các loại lộ số, sợ rằng đã thực sự bị nữ nhân này đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi.
- Nhưng ngươi cũng biết, ta chỉ là một học sinh Hoàng tự ban, sao xứng làm đối thủ của Thiên tự ban Thiên tự ban như ngươi.
Tổ An cố ý làm ra vẻ mặt khó xử?
- Hừ, ngươi lừa được người khác, nhưng sao lừa được ta? Trên đại hội gia tộc thắng Viên Văn Đống, trong bí cảnh đánh bại Thạch Côn, tu vi như vậy có được mấy người,
Trịnh Đán giậm giậm chân, bộ dạng hờn dỗi,
- Có phải ngươi không muốn dạy không.
Tổ An thở dài:
- Ta thực sự không biết dạy người khác.
Một thân bản sự của hắn cơ bản đều là dựa vào hack mà có, rất nhiều thứ là không thể dạy.
Trịnh Đán lại không hề bận tâm:
- Không sao, cứ phóng tay phóng chân đánh với ta là được.
- Vậy sao được, đợi lát nữa không cẩn thận đánh ngươi đau thì ngươi đừng khóc nhé.
Tổ An bóp ngón tay răng rắc, cười khà khà.
Đáng tiếc hắn còn chưa nói hết, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đã bị vật ngã xuống đất.
Trịnh Đán cúi người, vẻ mặt áy náy nói:
- Ái da, không cẩn thận dùng khí lực hơi lớn, A Tổ ngươi không sao chứ?
- Có, ta đương nhiên có sao!
Tổ An hậm hực đứng lên, bị một nữ nhân thường ngày ôn nhu yếu đuối vật ngã như vậy, đúng là quá mất mặt.
- Vừa rồi là ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại nào.
Trịnh Đán vươn tay đỡ hắn lên, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào
- Được.
Tổ An không thể không thừa nhận, chẳng trách nữ nhân này có thể được xếp vào một trong thập đại mỹ nhân, dung mạo dáng người khí chất này quả nhiên không có cái nào không phải là đỉnh cấp.
Có điều kể ra, trong Hồng Nhan Bảng của Minh Nguyệt Học Viện, hình như ai nấy đều là tuyệt sắc chi tư.
Chỉ có hình như tiểu di tử là góp cho đủ số.
Có điều tuổi nàng ta còn nhỏ, qua mấy năm nữa chắc sẽ cũng phong hoa tuyệt đại giống như tỷ tỷ.
- A Tổ, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Trên mặt Trịnh Đán lộ ra nụ cười.
- Chuẩn bị xong rồi.
Tổ An không dám lơ là, nguyên khí phủ kín toàn thân, cả người giống như một sợi dây cót được kéo căng.
Đáng tiếc tiếp theo vẫn là trời đất quay cuồng, lại ngã sấp xuống.
- Ôi, cái hông già của ta!
Tổ An thầm nghĩ hôm nay nữ nhân này uống nhầm thuốc gì vậy, sao xuất thủ ác thế?
Mấu chốt là nụ cười trên mặt vẫn luôn ngọt ngào!
Trịnh Đán lại đỡ hắn dậy, vẻ mặt áy náy nói:
- Ngại quá, vừa rồi xuất thủ quá nặng.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này cố ý à?
Còn trào phúng nữa?
- Lại nào!
Tổ An hậm hực bày ra tư thế.
Ai ngờ Trịnh Đán lại không tiếp chiêu, lắc đầu
- Thôi, một thân công phu của ngươi đều ở trên kiếm pháp, công phu quyền cước quá kém, vừa rồi ta ta quên mất điểm này, thật sự ngại quá.
Cho dù trong lời nói lộ vẻ áy náy, nhưng khóe mắt nàng ta lại hiện lên một chút đắc ý, phải biết rằng hôm nay tất cả đều là nàng ta cố ý!
Lúc trước Tang gia bảo nàng ta điều tra cao thủ thần bí phía sau Tổ An, lần trước thử một chút liền ít nữa thì bại lộ, dẫn tới nàng ta không thể không cẩn thận bí mật hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tìm thấy một biện pháp.
Hôm nay cố ý khiến Tổ An mất mặt, trong mắt nàng ta, điều này đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là chuyện không thể chấp nhận được.
Hắn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đòi lại mặt mũi.
Nhưng công phu quyền cước của hai người khác biệt quá lớn, lúc trước đã kiến thức kiếm pháp của hắn, nàng ta cũng không dám đọ vũ khí với đối phương, lo lắng ngựa mất móng trước.
Như vậy hắn sẽ nhờ cao nhân sau lưng giúp đỡ, chỉ cần cao nhân đó truyền cho hắn một chiêu nửa thức, nàng ta có thể căn cứ vào những gì đối phương học được để phỏng đoán lai lịch của cao nhân đó.
Hơn nữa cho dù không đoán được cũng có thể xác định phía sau hắn rốt cuộc là có cao nhân đó hay không.