Mắt Sở Sơ Nhan sáng rực lên:
- Xem ra chúng ta có hi vọng giải quyết muối tư rồi, từ nay về sau, ngươi nghĩ biện pháp tiếp cận Trịnh Đán, cho dù... Cho dù hy sinh một chút nam sắc ta cũng... Cũng không để ý.
Tổ An lập tức nhảy cẫng lên:
- Ngươi không ngại nhưng ta ngại, ta là loại người báng sắc tướng sao?
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, nàng ta cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, bảo trượng phu đi làm chuyện như vậy:
- Xin lỗi, chủ yếu là chuyện của Sở gia khiến ta có chút rối loạn phương tấc, dưới tình thế cấp bách mới khẩu bất trạch ngôn, ngươi đừng để ý.
Tổ An xua tay:
- Ngươi đã khó xử như vậy, ta làm trượng phu cũng phải chia sẻ áp lực cho ngươi, vậy ta sẽ tận lực giúp ngươi điều tra chỗ Trịnh Đán xem có thể có được tình báo gì về muối tư không.
- Đợi đã, ta thấy hay là thôi đi.
Sở Sơ Nhan bỗng nhiên nghĩ đến lần trước để hắn đi tiếp cận Thu Hồng Lệ, kết quả không tới mấy ngày đã khiến Thu Hồng Lệ kêu cha gọi mẹ đòi gả cho hắn, lần này không phải cũng sẽ có hậu quả tương tự chứ.
Tổ An Tổ An nắm lấy tay nàng ta, nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần có thể giúp ngươi, vinh nhục cá nhân ta có đáng là gì.
Trong lòng Sở Sơ Nhan cảm thấy ấm áp, ngữ khí trở nên vô cùng ôn nhu:
- A Tổ, ủy khuất cho ngươi rồi.
Cho tới khi về nhà, Sở Sơ Nhan mới có phản ứng, vì sao luôn cảm thấy có chỗ không đúng?
Chỉ có điều lúc này Tổ An đã bị Sở Hoàn Chiêu kéo đi học.
- Ngươi và Thu Hồng Lệ đó rốt cuộc là sao?
Trên đường tới trường, Sở Hoàn Chiêu tiến đến bên cạnh Tổ An, lấy roi chọc chọc hắn.
Ánh mắt Tổ An rơi xuống Ai Hào Chi Tiên:
- Cất roi đi rồi nói.
- Ờ.
Sở Hoàn Chiêu bĩu môi, cất roi đi, sau đó nhìn về phía Tổ An.
Lúc này Tổ An mới nói:
- Ta và nàng ta là trong sạch, không có gì cả.
- Lừa quỷ à!
Sở Hoàn Chiêu cười lạnh,
- Người ta cũng chủ động tìm tới cửa, ta đi hỏi thăm rồi, nghe nói không lấy ngươi làm chồng thì không chịu.
- Thật không, có điều thế cũng rất bình thường, ai bảo mị lực của ta lớn như vậy, sau này nói không chừng ngươi còn có thể nhìn thấy nhiều nữ nhân gào khóc đòi gả cho ta đấy, nhìn nhiều là quen thôi.
Tổ An thờ ơ nói.
Thành Thủ Bình Đi theo phía sau nghe mà lỗ tai dựng đứng, cô gia đúng là trâu bò!
Sau này ta nhận chắc đại ca này rồi, cho dù hắn không còn ở Sở gia làm cô gia nữa.
Vừa nghĩ như vậy, mặt mũi vốn bầm dập cũng không còn đau nữa.
Sở Hoàn Chiêu thì nghe rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên:
- Tỷ phu thối, đúng là không biết ngượng.
Trên đường đi chỉ còn lại tiếng cười ha ha của Tổ An và tiếng cáu giận của Sở Hoàn Chiêu, rất nhanh liền tới trường học.
Ở trong trường học một lớp, Tổ An liền trở lại ký túc xá của mình để nghỉ ngơi.
Với tu vi và kiến thức hiện giờ của hắn, rất nhiều tiết của Hoàng tự ban quả thật là không có ý nghĩa gì.
Bởi vì bản thân hắn cũng có thân phận lão sư, những đồng liêu khác cũng mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện hắn trốn học.
- Có nên tìm cơ hội nói với mỹ nhân hiệu trưởng nói một tiếng, để nàng ta đổi ta đến Thiên tự ban không?
Tổ An có chút do dự, nhưng làm như vậy một là rất chướng mắt, dẫu sao chuyện tư chất của tư chất thấp, tất cả mọi người đều biết, nếu chạy đến Thiên tự ban sợ rằng không thể phục chúng.
Cho dù Khương La Phu sử dụng quyền lực của hiệu trưởng, nhưng ít nhất cũng vẫn phải kiểm tra lại tư chất, như vậy chuyện tư chất siêu cấp chẳng phải là sẽ sáng tỏ sao?
Từ chuyện lần này trị liệu cho Sở Sơ Nhan, hắn cũng biết tư chất siêu cấp rốt cuộc có nghĩa là gì, một khi bị lộ ra, khẳng định rất nhiều người sẽ nghe tin ùa tới.
Nếu là những tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đến thì cũng thôi, nếu là một số hán tử thô kệch, cảm thấy chính là sống không bằng chết.
Lại thêm Mễ lão đầu không biết vì sao cứ bắt chú ý tới tình huống của Vi gia, nếu rời khỏi bên cạnh Vi Tác, Mễ lão đầu khẳng định sẽ nghi ngờ.
Ài, xem ra vô vọng với đổi lớp rồi.
Nhưng tiếp tục ở lại Hoàng tự ban cũng rất lãng phí thời gian.
Lúc đang rối rắm, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ.
- Ơ?
Tổ An nhìn nhìn thời gian, hiện tại chắc đã vào lớp rồi chứ, rốt cuộc là ai tìm hắn?
Chẳng lẽ là Thương Lưu Ngư sao?
Trong lòng hắn mừng rỡ, vội vàng nhảy lên, lòng đầy vui mừng chạy tới cửa.
- Đáng tiếc lại quên tìm Thu Hồng Lệ đòi ốc biển về rồi.
Tổ An bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mỗi lần ở cùng một chỗ với nữ nhân đó, luôn quên mất chuyện này.
Đang nghĩ tới lát nữa phải giải thích với đối phương thế nào, bỗng nhiên ngây ra, đứng trước cửa là một nữ tử mắt sáng rực, đẹp không thua gì Thương Lưu Ngư.
- Sao, không chào đón ta à?
Thiếu nữ ở đối diện mỉm cười.
- Đương nhiên hoan nghênh, chỉ có điều lúc này không phải ngươi nên lên lớp rồi à.
Tổ An có chút nghi hoặc, nữ tử trước mắt không ngờ là Trịnh Đán buổi sáng vừa gặp.
Trịnh Đán trực tiếp thuận thế đi vào phòng:
- Không phải ngươi cũng nên đi học à.
- Nhưng ta là lão sư...
Tổ An thuận tay đóng cửa lại, không khỏi yếu đi mấy phần.
- Lão sư thì có thể trốn học, học sinh lại không thể sao?
Trịnh Đán chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng yêu.
- Tất nhiên là có thể, chỉ có điều trong ấn tượng của ta, ngươi chắc từ nhỏ đánh lớn đều là loại nữ tử ngoan ngoãn mới đúng, không ngờ lại làm ra loại chuyện trốn học này.
Lúc trước Tổ An cũng từ trong miệng rất nhiều bạn học biết được, cơ hồ là ở trong lòng mọi người, Trịnh Đán luôn là đại danh từ thục nữ và khuê tú danh môn, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là loại tao nhã kiểu sách giáo khoa, không bới móc được một chút tỳ vết nào.