Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 600 - Chương 600: Người Sản Xuất

Chương 600: Người Sản Xuất Chương 600: Người Sản Xuất

Trên mặt Trịnh Đán lộ ra một nụ cười hài lòng, sau đó mới nói:

- Giữ gìn sự ổn định của Minh Nguyệt Thành cũng là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của mỗi bách tính, Trịnh gia chúng ta thân là một trong tứ đại gia tộc, tất nhiên cũng phải giúp đỡ.

- Như vậy là tốt nhất.

Tổ An thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Đán nháy nháy đôi mắt to sáng:

- Ta thanh minh trước, đây là là hoàn toàn nể mặt A Tổ ngươi mới nguyện ý hỗ trợ, ngươi phải nợ ta một nhân tình lớn.

Tổ An cười ha ha, tiến đến bên cạnh nàng ta nói:

- Trả nhân tình có cần dùng thân của ta để trả không?

Trong lòng Trịnh Đán giật thật, vội vàng lui lại mấy bước, đỏ mặt xì một tiếng:

- Đáng ghét!

- Lần sau có cơ hộita sẽ trả nhân tình này cho ngươi.

Tổ An cười ha ha, vẫu tay tạm biệt nàng ta, sau đó cười to đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng ngỗ ngược của hắn, Trịnh Đán nhẹ nhàng cắn môi, không biết vì sao, loại cảm giác xấu xa này của đối phương không chỉ không khiến nàng ta có chút phản cảm, ngược lại có một loại khó mới mẻ và chờ mong khó hiểu.

- Ài, ta đúng là điên rồi,

Ôm khuôn mặt đã có chút nóng lên của mình, Trịnh Đán không khỏi lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này Tổ An bỗng nhiên dừng chân, quay đầu hỏi:

- Đán Đán, ngươi có biết Bang chủ Cự Kình Bang không?

Thân thể mềm mại của Trịnh Đán run lên, vội vàng nói:

- Sao ta có thể biết được, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?

- Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi, chỉ là nghe nói tên gia hỏa đó cực kỳ thần bí, ngay cả là nam hay là nữ cũng không ai biết, vốn tưởng rằng Đán Đán ngươi kiến thức uyên bác, chắc sẽ biết được gì đó.

Tổ An cười cực kỳ thuần lương.

Trịnh Đán cũng bình phục tâm tình, ôn nhu đáp:

- Khiến A Tổ thất vọng rồi, ta thực sự không biết, phải nói toàn bộ Minh Nguyệt Thành cũng không mấy người biết.

- Ta rất hiếu kỳ với vị Bang chủ đó, hy vọng sau này có cơ hội gặp mặt một lần.

Tổ An nói.

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Trịnh Đán bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái:

- Ta tin các ngươi chắc sẽ có cơ hội gặp mặt.

Tổ An gật đầu:

- Ừ, ta cũng cảm thấy vậy.

Nhìn thân ảnh của Tổ An dần dần biến mất, trong ánh mắt Trịnh Đán có thêm một chút nghi hoặc, chẳng lẽ tên này biết được gì ư? Nhưng sao hắn có thể biết được?

Sau khi Tổ An ra tới cửa lớn, Sở Sơ Nhan vội vàng đi lên đón:

- Thế nào, kết quả sao rồi.

Tổ An lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng nói:

- Trịnh Đán một mực không thừa nhận chuyện bãi thị có liên quan tới bọn họ, cũng tỏ vẻ lực bất tòng tâm, trừ phi...

- Trừ khi gì?

Sở Sơ Nhan truy hỏi.

- Trừ khi là ta rời khỏi Sở gia, đến Trịnh gia làm cô gia.

Tổ An nghiêm trang nói.

Thần sắc Sở Sơ Nhan lạnh lùng:

- Ngươi đáp ứng rồi à?

- Đây không phải là ra xin chỉ thị của ngươi à?

Tổ An bật cười khà khà.

Ánh mắt Sở Sơ Nhan nhíu lại, lộ ra quang mang nguy hiểm:

- Hiện tại có phải ngươi đang rất đắc ý không? Nhiều nữ nhân như vậy đều thích ngươi không?

Sắc mặt Tổ An nghiêm lại, vội vàng nói:

- Tuyệt đối không, cốc nước ba ngàn, ta chỉ uống trong một cái gáo là ngươi.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan mới dịu đi một chút, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói:

- Có điều lúc trước ngươi rõ ràng từng nói không ngại ta tìm nữ nhân khác.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Tên này đúng là có một trái tim rối loạn!

Đi thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác.

Sở Sơ Nhan xoay người bước đi.

Tổ An tiến đến bên cạnh nàng ta nói:

- Kỳ thật ta cũng không ngại hy sinh một chút, tất cả đều vì Sở gia.

- Hừ, e là ngươi vì sắc đẹp của Trịnh Đán người ta mới đúng.

Sở Sơ Nhan hậm hực hừ một tiếng,

- Ta cũng không tin thật sự không thể!

- Ài, hiện tại ngươi trọng thương mới khỏi, đừng quá hao tâm tốn sức,

Nhìn thấy bộ dạng thở phì phì của nàng ta, Tổ An vội vàng nói,

- Trịnh Đán đã đáp ứng rồi, chỉ cần sau khi chúng ta thả quản gia Hầu Vân, bọn họ sẽ ước thúc người bên dưới.

Sở Sơ Nhan bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.

- Sao, có phải không rất kinh hỉ không?

Tổ An cười hỏi.

- Không ngờ ngươi lại gạt ta!

Sở Sơ Nhan nghĩ đến vừa rồi mình hờn dỗi như vậy, trong lòng rất khó chịu, trực tiếp đuổi theo hắn mà đánh.

- Ta là muốn kiểm tra một chút xem ở trong lòng ngươi ta quan trọng thế nào mà thôi.

- Ái da, đánh nhẹ thôi!

Nghe thấy hắn hô to gọi nhỏ, sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, không kìm lòng được nghĩ đến tối hôm qua mình cũng cầu xin hắn như vậy, sao còn muốn đánh hắnnữa.

Thấy nàng lên dừng lại, Tổ An lo lắng nàng ta lại tiếp tục, vội vàng nói:

- Lão bà, ta cảm thấy Trịnh gia có liên quan rất lớn tới muối tư.

Sở Sơ Nhan trợn mắt lên:

- Cái này còn cần ngươi ngươi nói à, lần trước các ngươi đi thăm dò muối tư, trên đường nàng ta lại chạy đến chặn đường, ở trên bến tàu lại bắt được quản gia của Trịnh gia, người mù cũng biết bọn họ có cấu kết với muối tư, chỉ tiếc là không tìm thấy chứng cớ.

Nàng ta không khỏi lo lắng, phải biết rằng chỉ là muối tư đã sẽ rất khó đối phó, hiện giờ lại có Trịnh gia làm chỗ dựa, đồng thời Trịnh gia lại có quan hệ thông gia với Tang gia, xem ra muốn quét sạch muối tư, cơ hồ là không thể.

Nàng ta chưởng quản nghiệp vụ của Sở gia nhiều năm như vậy, sao không biết ảnh hưởng của muối tư lan tràn, hai năm thu nhập của Sở gia có thể nói là giảm mạnh, nếu loại tình huống này còn tiếp tục, Sở gia lưng gánh nợ chỉ sợ cũng không duy trì được bao lâu.

Lúc này Tổ An lại nói:

- Trịnh Đán chắc biết Bang chủ Cự Kình Bang!

- Vì sao lại nói vậy?

Sở Sơ Nhan ngạc nhiên nói.

- Vừa rồi ta cố ý thử nàng ta một chút, kết quả phản ứng của nàng ta có chút kỳ quái.

Tổ An nói lại phát hiện vừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment