Tổ An ghi lời nhắc nhở của đối phương, mới đi theo gia đinh của Trịnh gia vào cửa.
Đây vẫn là lần đầu tiên đến Trịnh gia, hắn quan sát xung quanh, trên trình độ nào đó viện tử của Trịnh gia còn kim bích huy hoàng và xa hoa hơn cả Sở gia, chỉ có điều nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bọn họ thiếu một loại khí thế khó hiểu.
Nghĩ chắc đây là sự khác biệt giữa nhà giàu mới nổi và quý tộc truyền thừa nhiều năm chân chính.
Được thằng hầu dẫn vào mấy viện lạc, phía sau chính là đổi sang nha hoàn đến dẫn đường.
Không lâu sau hắn nghe thấy xa xa lờ mờ truyền đến tiếng đàn thanh u.
Tổ An không nhịn được mà cảm thán nói:
- Ai đang đánh đàn vậy, nghe ra được là cũng có tạo nghệ rất sâu.
- Đương nhiên là tiểu thư nhà chúng ta rồi, trừ nàng ta ra thì ai còn có bản sự này.
Nha hoàn đó tự hào nói.
- Trịnh Đán á?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp cổ điển đó, thầm nghĩ nàng ta quả thực rất xứng đôi với cổ cầm.
Tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng, không lâu sau, hắn được đưa đến trước một tú lâu lịch sự tao nhã, có bài học trước đó, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên:
- Trữ La Lâu!
- Tiểu thư, Tổ công tử đến rồi.
Nha hoàn đó thi lễ về phía trên lầu.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Trên Lầu các truyền đến một thanh âm dịu dàng như nước, Trịnh Đán đang ngồi cạnh cửa sổ nhàn nhã đánh đàn.
- Vâng.
Nha hoàn đó cúi người, sau đó bước chậm lui ra.
Tổ An không nhịn được cười nói:
- Xem ra dưới trướng ngươi quản giáo rất nghiêm, ngay cả nha hoàn cũng không dám tùy tiện tới gần phòng của ngươi.
Trịnh Đán mỉm cười:
- Chỉ là khi ta đánh đàn không thích bị người khác quấy rầy, cho nên nàng ta mới chú ý một chút.
Tổ An thở dài một hơi:
- Vậy ta chẳng phải là đến không đúng lúc ư?
- Ngươi thì khác,
Trịnh Đán lộ ra một nụ cười ngọt ngào nụ cười ngọt ngào,
- A Tổ, ngươi cứ đi lên đi.
Tổ An thầm cảm thán, đây là nhân phẩm gì, đụng phải nữ nhân nào người đó cũng đều là diễn viên cấp Oscar.
Sau khi lên lầu, Tổ An thuận thế nói:
- Nếu lời này của ngươi để Tang tướng quân nghe thấy, chỉ sợ hắn sẽ không vui.
Trịnh Đán ngừng đánh đàn, mười ngón nhẹ nhàng đặt lên đàn, đôi mắt sáng hiền lành lẳng lặng nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ngươi sẽ nói với hắn ư?
- Tất nhiên sẽ không.
Tổ An giật thót, nữ nhân này tuyệt đối là đang câu dẫn ta!
- Vậy không phải là được rồi sao.
Trịnh Đán mỉm cười, đứng dậy đón hắn ngồi xuống, đồng thời rót cho hắn một ấm trà.
Tổ An nhìn gần nữ tử trước mắt, hôm nay mặc một bộ váy liền áo thêu hoa, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra ý vị tao nhã, xem xem châm trà đúng là một loại hưởng thụ.
- Sở đại tiểu thư cũng nỡ bỏ nhỉ, không ngờ lại phái ngươi tiến vào.
Trịnh Đán bỗng nhiên mở miệng nói.
Tổ An cũng không phủ nhận:
- Trịnh tiểu thư quả thật là băng tuyết thông minh.
Trịnh Đán cười cười nhìn hắn:
- Chẳng lẽ nàng ta không sợ ta ăn ngươi à?
Tổ An cười nói:
- Nàng ta có sợ hay không thì ta không biết, có điều ta khẳng định là tán thành cả hai tay.
Sắc mặt Trịnh Đán vừa đúng lộ ra một chút ửng đỏ:
- Ngươi đã tán thành, vậy dứt khoát sau này ngươi đến Trịnh gia chúng ta ở đi, nhà chúng ta khẳng định sẽ không đối đãi với ngươi như Sở gia đâu.
- Trừ khi đến Trịnh gia làm cô gia, bằng không ta không đến đâu.
Tổ An lắc đầu.
- Được thôi.
Trịnh Đán trực tiếp đáp ứng.
- Nhưng nếu ta nhớ không lầm, ngươi hình như đã có hôn ước với Tang tướng quân rồi?
Tổ An thầm nghĩ nếu là năm xưa, sợ rằng đã sớm bị nữ nhân này làm cho đầu óc choáng váng rồi.
Trịnh Đán mỉm cười:
- Chỉ có hôn ước mà thôi, chưa chính thức thành thân, tất cả vẫn kịp. Lui một vạn bước nói, cho dù chúng ta thật sự thành thân, nếu tân lang không phải ngươi, hài tử cũng nhất định sẽ là của ngươi.
Dù là dây thần kinh của Tổ An thô to, lúc này cũng nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này không khỏi cũng quá mạnh bạo rồi.
Lúc này Trịnh Đán bỗng nhiên che miệng cười:
- Đương nhiên là nói đùa với ngươi thôi, A Tổ ngươi sẽ không tưởng là thật chứ?
Tổ An thở dài một hơi:
- Ta tưởng là thật mà, hiện tại tim đang tan nát.
- Nhưng trên mặt ngươi lại không nhìn thấy bất kỳ vẻ thương cảm gì,
Trịnh Đán thầm nghĩ phải đánh giá lại tên này, trước kia tất cả mọi người coi hắn là một xử nam ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng trải qua tiếp xúc, đối phương nào có một chút bóng dáng ngây thơ nào? Ngược lại còn là loại lão thủ đi trong vạn bụi hoa.
- Đó chỉ là con người của ta khá nội liễm, không dễ biểu lộ ra cảm xúc, nếu ngươi không tin có thể đến dựa vào ngực ta, nghe tiếng tim vỡ của ta đi.
Tổ An vừa nói vừa chỉ vào ngực mình.
Trịnh Đán xì một tiếng, nàng ta đương nhiên sẽ không đi tới nghe, cảm thấy tiết tấu dường như dần dần bị đối phương khống chế, nàng ta vội vàng nói sang chuyện khác:
- Lần này ngươi tới tìm ta rốt cuộc là có là chuyện gì?
Tổ An thầm kêu một tiếng đáng tiếc, sau đó mới đáp:
- Tiểu thư chắc biết rất rõ ý đồ đến của ta mới đúng chứ, chuyện bãi thị lần này nếu quá ầm ĩ, trên mặt mọi người đều rất khó coi.
Trịnh Đán mỉm cười lắc đầu:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì, chuyện bãi thị ta có nghe qua, nhưng cái này thì có liên quan gì tới Trịnh gia chúng ta, chẳng lẽ Sở gia muốn đổ oan cho người tốt à?
Tổ An cũng không để ý:
- Hai ta đã thân như vậy rồi, nói chuyện không cần phải xa lạ như vậy, thế này đi, ta nói thẳng, đợi lát nữa thả quản gia nhà các ngươi ra, ngươi cũng hỗ trợ một chút, khuyên can đám thương hộ đang bãi thị và những diêm hộ đang trùng kích nha môn.