Nhìn thấy một tia thẹn thùng trên mặt nàng ta, không ngờ để mặc cho Tổ An ôm, sắc mặt Thu Hồng Lệ cuối cùng cũng thay đổi, tiền đề quan trọng nhất trong kế hoạch của nàng ta là Tổ An ở Sở gia không được coi trọng, nàng ta sẽ đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới có thể mở ra một loạt chuyện về sau.
Nhưng hiện giờ nhìn bộ dạng này của hai người bọn họ, hiển nhiên là có chênh lệch quá lớn với tình báo lúc trước.
Chú ý thấy sắc mặt của Thu Hồng Lệ có chút khó coi, Tổ An vỗ vỗ đùi mình, ý bảo nàng ta cũng tới đây ngồi, tùy tiện nói:
- Con người ta trước nay luôn công bằng, sau này tỷ muội các ngươi chung sống hoà bình, ta cam đoan sẽ mưa móc đầy đủ.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ???
Lúc Hai nàng đang muốn phát tác, bỗng nhiên có người đến thông báo:
- Đại tiểu thư, lão gia phái ta tới thông tri cho ngươi, hôm nay thị trường có đại lượng thương gia bãi thị, rất nhiều diêm hộ chạy tới phủ thành chủ gây sự, hình như có liên quan tới việc lúc trước chúng ta bắt quản gia Trịnh gia.
- Bãi thị?
Sở Sơ Nhan nhíu mày, lập tức đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.
Thu Hồng Lệ mỉm cười:
- Xem ra hôm nay Sở tiểu thư sẽ rất bận rồi, vậy ta cáo từ trước, không quấy rầy ngươi.
Sở Sơ Nhan có chút kỳ quái nhìn nàng ta, nhạy bén nhận thấy cách thay đổi xưng hô trong lời nói của nàng ta, sao nữ nhân này không gọi ta là tỷ tỷ nữa:
- Cũng không không có gì, đúng rồi, lúc nào đi đón Thu cô nương xuất giá, không biết Thu cô nương có yêu cầu tương quan gì không?
- Cái này đợi bàn sau đi, dẫu sao bên Thần Tiên Cư cũng bồi dưỡng ta nhiều năm, trong một chốc một lát cũng không nhẫn tâm rời khỏi, có thể phải qua vài ngày nữa.
Lúc này tâm tư của Thu Hồng Lệ cũng chớp tắt như điện quang, thầm nghĩ nếu địa vị của Tổ An ở Sở gia rất cao, lại vợ chồng hòa hợp với Sở Sơ Nhan, vậy kế hoạch lúc trước của ta cần phải cân nhắc lại một chút.
Tuy có chút bất ngờ về sau nàng ta trước sau có biến hóa lớn như vậy, nhưng không cần đón nàng ta vào phủ, Sở Sơ Nhan cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không ít:
- Vậy tất cả cứ theo ý của Thu cô nương.
Thu Hồng Lệ đứng dậy hành lễ muốn cáo lui, khi đi tới cửa bỗng nhiên xoay người lại:
- Đúng rồi Sở tiểu thư, hiện tại chắc ta có thể quay về bên Thần Tiên Cư rồi chứ.
Ngày hôm qua bởi vì thấy Sở Sơ Nhan trọng thương, Sở gia vì giữ bí mật nên giữ nàng ta lại trong phủ.
Hiện giờ Sở Sơ Nhan đã bình yên vô sự, vậy tất nhiên không cần thiết phải giữ bí mật nữa.
Sở Sơ Nhan tất nhiên cũng biết dụng ý của phụ thân ngày hôm qua, khẽ cười nói:
- Đương nhiên!
Thu Hồng Lệ gật đầu, để lại một bóng lưng đẹp vô hạn, dần dần biến mất ở xa xa.
Tổ An trợn tròn mắt, tình huống gì thế?
Đi rồi cũng không nói với ta một tiếng?
- Lão bà, nữ nhân đều dễ thay đổi vậy à?
Tổ An buồn bực nói.
Sở Sơ Nhan hừ nhẹ một tiếng:
- Ai biết ngươi chọc gì người ta.
Cho dù là nói như vậy, trong lòng nàng ta vẫn rất cao hứng, dẫu sao Thu Hồng Lệ cũng quá đẹp, đẹp tới mức khiến nàng ta cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Có điều rất nhanh nàng ta liền thu thập lại hảo tâm, vẫn là chính sự quan trọng hơn:
- A Tổ, theo ta ra ngoài một chuyến.
- Ờ!
Tổ An theo đi theo, lúc này vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là đắc tội với Thu Hồng Lệ chỗ nào, cho dù biết lúc ban đầu đối phương là giả vờ, nhưng hiện giờ không giả vờ nữa, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát.
Ài, nam nhân đúng là đê tiện!
Sau khi ra khỏi Sở gia, Sở Sơ Nhan cũng không tới chợ nơi những thương hộ đó gây chuyện, mà là tới thẳng Trịnh gia.
Nhiều năm như vậy nàng ta đã sớm lĩnh ngộ được muốn xử lý chuyện gì phải tìm tới nguyên nhân căn bản nhất, lần này đám người này gây sự hiển nhiên hơn phân nửa là Trịnh gia ở phía sau giở trò quỷ.
Hai người một đường đi tới Trịnh gia, Sở Sơ Nhan đề xuất cầu kiến Gia chủ Trịnh gia Trịnh Ngọc Đường, đáng tiếc lại bị người gác cổng nói Gia chủ không có nhà.
- Người ta tuyên bố không gặp chúng ta, chúng ta còn có thể làm gì nữa?
Ăn phải bế môn canh, Tổ An không khỏi có chút lo lắng.
Ai ngờ trên mặt Sở Sơ Nhan lại không hề có vẻ bất ngờ:
- Cho nên ta mới dẫn ngươi theo.
- Dẫn ta theo?
Tổ An sửng sốt, trong nhất thời không rõ nàng ta có ý gì.
Sở Sơ Nhan nhìn nhìn cửa lớn của Trịnh gia, môi hồng hé mở:
- Ngươi tới cầu kiến tiểu thư Trịnh gia, ngươi có ơn cứu mạng đối với nàng ta, mà nàng ta cũng từng tìm ngươi mấy lần, chắc cũng có không ít hảo cảm với ngươi, ngươi tới cửa cầu kiến, nàng ta chắc sẽ gặp ngươi.
Tổ An lập tức cảm thấy buồn bực:
- Ngươi coi ta là ai? Bắt ta bán nam sắc à?
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng:
- Ta còn không sợ chịu thiệt thì ngươi sợ cái gì, nhanh lên đi!
Tổ An không hiểu ra sao đi đến cửa lớn của Trịnh gia, hắn thủy chung nghĩ không thông vì sao chịu thiệt lại là Sở Sơ Nhan.
Biết được ý đồ đến của hắn, người gác cổng của Trịnh gia ngơ ngác nhìn nhau, có điều nghĩ đến lúc trước lão gia hình như không cố ý dặn dò về loại tình huống này, đành phải đi vào thông truyền.
một lúc sau có người đi ra nói:
- Công tử, tiểu thư nhà chúng ta cho mời.
Tổ An thầm nghĩ nữ nhân Trịnh Đán này không tồi, không khiến ca ca mất mặt.
Vội vàng quay đầu cùng đi vào, ai ngờ Sở Sơ Nhan lại khẽ lắc đầu.
Đang muốn tới khuyên bảo, Sở Sơ Nhan đã nguyên khí truyền âm nói:
- Người Trịnh gia không muốn gặp ta, ta đi vào cũng tăng thêm phiền phức, ngươi vào đi. Đến lúc đó ngươi nói thế này với nàng ta.