- Thành Thủ Bình, bọn họ nói thật à?
Thành Thủ Bình ưỡn ngực, cảm giác như được thơm lây:
- Đương nhiên, hơn nữa còn là Thu cô nương chủ động tới làm thiếp.
- Sao có thể như vậy được?
- Không hợp lý!
- Nói không chừng thực sự có khả năng này đấy, lúc trước có nghe nói Thu cô nương đưa bái thiếp tới phủ, mời cô gia tới Thần Tiên Cư.
- Nhưng hắn có đức hạnh tài năng gì?
Thành Thủ Bình lập tức gắt gỏng:
- Cô gia nhà chúng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, mị lực lại là nhất đẳng, Thu cô nương thích hắn không phải rất bình thường ư? Đừng nói là Thu cô nương, ta thấy tương lai chắc còn có Xuân cô nương Hạ cô nương Đông cô nương ùa tới, ngươi đừng dùng bản thân ra mà so sánh với cô gia, không được đâu... Ơ, các ngươi việc gì phải xiết chặt nắm đấm thế.
- Mẹ nó, không dám đánh cô gia chẳng lẽ lại không dám đánh ngươi à, ai bảo ngươi tinh vi!
Một đám người vốn đã bị Tổ An chọc tức đến ngắc ngoải, kết quả Thành Thủ Bình thao thao bất tuyệt khoe khoang các kiểu, ai nấy nghe mà giận dữ, cuối cùng không nén được đè Thành Thủ Bìnhxuống dất mà đánh cho một trận.
Thành Thủ Bình khóc không ra nước mắt, rõ ràng người sướng là cô gia, vì sao mỗi lần bị đánh đều là ta!
Hắt xì!
Bên kia Tổ An hắt xì một cái.
Thu Hồng Lệ không nhịn được nói:
- Làm sao vậy? Cảm nhiễm phong hàn à?
- Vậy thì không có, chủ yếu vẫn là bộ dạng quá đẹp trai, cũng không biết là bị ai nhớ thương.
Tổ An cười hì hì nói.
Thu Hồng Lệ mỉm cười:
- A Tổ ngươi đúng là hài hước.
Hai người một đường nói chuyện phiếm, nha hoàn phía trước ngược lại có chút khó chịu, thầm nghĩ đúng là một đôi gian phu dâm phụ!
Tới chỗ Sở Sơ Nhan, Thu Hồng Lệ không vội đi vào, mà là nhìn bảng hiệu trên viện tử, miệng chậm rãi thì thầm:
- Thanh âm Các... Hoàn cảnh của Viện này rất khác biệt, không ngờ còn có một cái tên thanh u như vậy, Sở tỷ tỷ quả thật là người tao nhã, chỉ là nhìn mấy chữ này, tâm của ta đã bình tĩnh hơn không ít.
Tổ An sửng sốt, hắn đã tới nhiều lần như vậy, cũng không chú ý nơi này tên là gì, mỗi lần nhìn qua là quên, kể ra mình đúng là một tục nhân.
- Thu cô nương quá khen, Ngọa Vân Biệt Viện của ngươi ta cũng nghe danh đã lâu, chỉ tiếc một mực không có duyên được thấy.
Một thanh âm lạnh lùng, vang lên Sở Sơ Nhan dáng người yểu điệu đã đứng ở cửa, hiển nhiên nàng ta đã biết trước tin tức hai người sẽ tới.
Trên mặt Thu Hồng Lệ lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ lúc này Sở Sơ Nhan hoàn toàn không nhìn thấy cảm giác yếu ớt của bệnh nặng, ngược lại sắc mặt như thường, hơn nữa trong ánh mắt tỏa ra một loại ánh sáng minh diễm, hoàn toàn không giống lạnh lùng như trong truyền thuyết?
Tuy Trong lòng nàng ta nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn phản ứng rất nhanh:
- Vốn rất muốn mời tỷ tỷ tới làm khách, đáng tiếc loại địa phương dơ bẩn như Thần Tiên Cư không dám nhọc chân thơm của tỷ tỷ, để tránh làm tổn hại tới danh dự của tỷ tỷ.
- Thu cô nương nói quá lời rồi, cô nương có thể ở loại địa phương này mà gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, thật sự khiến ta vô cùng bội phục.
Sở Sơ Nhan vừa nói vừa đón nàng ta đi vào.
Tổ An ở bên cạnh trợn tròn mắt, tình huống gì thế, vốn tưởng rằng là tu la trường, sao hai người lại thật sự giống như tỷ muội đang nói chuyện vậy?
Lúc này trong lòng Thu Hồng Lệ cũng có nghi hoặc tương tự, ngày hôm qua đối phương rõ ràng là vô cùng tức giận, vì sao hiện giờ lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện với mình như vậy? Đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiếp theo khi dùng bữa, hai nàng tùy ý hàn huyên các phương diện thiên nam địa bắc cầm kỳ thư họa: Chỉ độc có không nói tới chuyện liên quan tới Tổ An.
Tuy Thu Hồng Lệ một mực dùng tỷ tỷ để xưng hô, nhưng Sở Sơ Nhan đối với cái này cũng không có phản ứng gì, không cự tuyệt, cũng không đồng ý, vẫn rất khách sáo dùng cô nương để đáp lại.
Mấy lần Tổ An nói chen vào, đáng tiếc bất kể Sở Sơ Nhan hay là Thu Hồng Lệ, đều không có phản ứng gì, bởi vì hiện giờ tất cả sự chú ý của hai nàng đều đặt ở trên người đối phương, làm sao còn quan tâm tới hắn?
- Phản ứng này không đúng!
Tổ An vô cùng khó chịu, ý tưởng thừa cơ muốn kiếm điểm nộ khí của mình thất bại rồi.
Sau khi hai người hàn huyên một lúc, Sở Sơ Nhan cuối cùng cũng đi vào chính đề:
- Thu cô nương ngươi thật sự định gả cho A Tổ à?
Thu Hồng Lệ thầm nghĩ tới rồi, mỉm cười:
- Tất nhiên là thật.
Trên mặt Sở Sơ Nhan không nhìn ra biểu cảm gì:
- Cho dù đi theo cùng tới Sở gia cũng không chối từ?
Thu Hồng Lệ thở dài:
- Ai bảo A Tổ không nỡ bỏ tỷ tỷ? Ta tất nhiên cũng chỉ có thể lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó. Kỳ thật trong lòng ta cũng rất thấp thỏm đối với chuyện này, cho nên mong tỷ tỷ ngày sau thương xót, có điều xưa nay nghe nói tỷ tỷ tâm tính cao thượng, nghĩ chắc cũng không đến nỗi sẽ làm khó ta.
Sở Sơ Nhan khẽ lắc đầu:
- Đôi khi lời đồn chưa chắc đã là thật, liên quan tới trượng phu của mình, tâm nhãn của nữ nhân không thể nào rộng rãi được.
Biểu cảm của Thu Hồng Lệ cứng lại, có điều nàng ta phản ứng cũng nhanh, lập tức nói:
- Nghe đồn tình cảm của tỷ tỷ và A Tổ rất bình thường, nhưng hiện giờ xem ra, hiểu lầm của người bên ngoài về chuyện này thật sự quá sâu.
Tổ An cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chen vào, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh, Sở Sơ Nhan ôm lấy nàng ta:
- Đúng vậy, vợ chồng vợ chồng chúng ta tốt biết bao, đúng không, lão bà?
Sở Sơ Nhan lập tức xấu hổ, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, có điều không biết vì sao trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua đối phương ta lấy ngươi đoạt ở trên người mình, trong nhất thời cả người đều mềm ra, nào còn nhớ tới đẩy hắn.