Thực ra nó đây là vẽ vời cho thêm chuyện, lúc này dược tính đã triệt để phát tác, toàn bộ là nhờ biết được Tổ An gặp nạn bi thương mới giữ lại một tia thanh minh, chỗ nào còn động đậy được.
Thấy nàng ngoan ngoãn ghé vào vách núi, Hồng Long hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu chuyên chú luyện hóa bảo châu.
Lại nói bên ngoài sơn động, Tổ An vốn nằm rạp ở trên mặt đất không nhúc nhích, bỗng nhiên ngón tay run rẩy động một cái, dần dần toàn thân cũng khôi phục tri giác.
Một cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, biểu lộ của hắn thống khổ, vừa rồi không biết xương cốt toàn thân gãy mấy cây.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện mấy lần, hiện tại chỉ sợ ngươi đã biến thành thịt nhão.
Mị Ly cười trên nỗi đau của người khác.
- Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại biết đau chưa?
Tổ An hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác đau đớn, hừ một tiếng:
- Đau nữa cũng không đau bằng lúc trước ngươi đánh ta.
Mị Ly:
- ...
Nàng nghĩ đến ban đầu ở trong bí cảnh, đánh ngã hắn vô số lần, hắn lại lần lượt đứng lên, lúc đó toàn thân trên dưới là máu, đoán chừng không có mấy chỗ hoàn hảo, nghĩ tới đây nàng không khỏi có chút áy náy.
Tổ An quay đầu nhìn qua sơn động, trầm giọng hỏi:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đánh thắng được con rồng kia không?
Hư ảnh của Mị Ly lắc đầu:
- Sau khi thành linh hồn thể, thực lực của ta hao tổn, hơn nữa độc tính của Tương Phi Hồng Lệ quá cổ quái, ngay cả linh hồn cũng bị ô nhiễm, hiện tại tinh lực của ta chủ yếu là tịnh hóa nó, đương nhiên không có cách nào đối phó con rồng kia.
- Hơn nữa coi như ta có biện pháp đối phó con rồng kia, ta cũng không có khả năng xuất thủ, vì một nữ nhân không liên quan, tổn thất thành quả ta tân tân khổ khổ tu hành, thậm chí còn có thể dẫn đến thần hồn bị thương nặng, ta còn không có vĩ đại như vậy.
Tổ An nghe giọng nói của nàng tựa hồ thật có biện pháp đối phó con rồng kia, đang muốn mở miệng, đã bị đối phương đánh gãy:
- Ta khuyên ngươi không nên nói cái gì ta không cứu, ngươi đi chịu chết kéo ta chết cùng, Mị Ly ta đời này xương cốt cứng rắn, xưa nay không thích uy hiếp.
- Chờ mỗi lần bị ngươi sử dụng, vĩnh viễn không cách nào khôi phục, còn không bằng chết sớm một chút.
Mị Ly cười lạnh.
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Ta cũng không có ý uy hiếp ngươi.
Mị Ly hừ lạnh:
- Không nghĩ tới ngươi mày rậm mắt to, lại còn là hoa tâm đại củ cải, lần trước mới ở trong bí cảnh cùng tiểu thê tử sinh tử không rời, không lâu lắm thì cùng Tinh Linh lăn giường cả đêm, hiện tại mới qua bao lâu, lại cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ?
Tổ An thở dài:
- Không có cách, mị lực quá lớn, vận đào hoa tới đỡ cũng đỡ không nổi.
Mị Ly:
- ...
Loại gia hỏa này nếu năm đó mình gặp phải, sẽ trực tiếp phái người thiến, sau đó đưa vào cung dọn phân.
Lúc này Tổ An đã run rẩy đứng lên, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh để năng lực khôi phục của hắn khác hẳn thường nhân, vốn là trọng thương, qua chốc lát đã miễn cưỡng hồi phục năng lực hành động.
Thấy hắn chậm rãi đi vào trong sơn động, Mị Ly giật mình:
- Ngươi làm gì, thật vì nữ nhân ngay cả mạng cũng không cần sao?
Trong thiên hạ, người hiểu thực lực của Tổ An nhất trừ nàng ra thì không còn ai khác, mặc dù hắn có rất nhiều hack, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Yên tâm, ta có biện pháp.
Tổ An trấn định nói.
Nhất định phải cứu Trịnh Đán ra, lấy trạng thái của nàng bây giờ, nếu bỏ mặc không quan tâm, nàng tuyệt đối sẽ bạo thể mà chết.
Hơn nữa Long vốn tính dâm, dù không biết song phương hình thể chênh lệch lớn như vậy, làm sao chơi được, nhưng làm bằng hữu, hắn có thể trơ mắt nhìn Trịnh Đán gặp nạn mà không cứu sao?
- Nếu ngươi gặp nạn ta sẽ không cứu ngươi!
Mị Ly dậm chân, dù miệng nói như vậy, nhưng vẫn không yên lòng đuổi theo.
Tổ An vừa đi vừa vận chuyển Minh Kính Phi Đài mà Thu Hồng Lệ dạy hắn, khí tức cả người càng ngày càng mỏng manh, sau cùng thậm chí khiến người ta không phát hiện được.
Mị Ly kinh ngạc, lúc nào hắn có bản lãnh này?
Rõ ràng nhìn thấy người ở chỗ này, nhưng căn bản không cảm giác được, lấy tu vi của nàng cũng cần tập trung mười hai phần tinh thần cảm ứng vài lần mới có thể cảm ứng được hắn tồn tại.
Tổ An lặng lẽ tìm tòi đến cuối hành lang, hắn không dám đi vào trong nữa.
Phải biết tuy Minh Kính Phi Đài có thể che giấu khí tức, nhưng không có hiệu quả ẩn thân, nếu bị Hồng Long nhìn thấy, vẫn sẽ khó thoát kết cục bị phát hiện.
Hắn tỉ mỉ quan sát, phát hiện Hồng Long kia đang ở giữa không trung vòng quanh một hạt châu.
- A, tựa hồ hạt châu kia rất không tầm thường.
Mị Ly nhìn chằm chằm hạt châu kia, như có điều suy nghĩ.
Lúc này Tổ An nào có thời gian quan tâm hạt châu gì, hiện tại hắn quan tâm nhất là an nguy của Trịnh Đán.
Nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện Trịnh Đán ghé vào nơi hẻo lánh, xem ra trong thời gian ngắn không có việc gì.
- Ngươi muốn làm sao cứu nàng?
Mị Ly nhịn không được hỏi, dù sao dưới cái nhìn của nàng, tiến lên như vậy quả thực là tự tìm cái chết.
Tổ An không có trả lời, mà yên lặng lui ra ngoài.
Đi ra ngoài sơn động, Tổ An mới nói:
- Tìm người đến giúp đỡ.
- Nơi này rừng núi hoang vắng, ngươi đi đâu tìm người?
Mị Ly không hiểu hỏi.
Trên mặt Tổ An lộ ra ý cười nghiền ngẫm:
- Có người.
Đám người Trần Huyền kia không phải là có sẵn sao?
Trần Huyền vẫn muốn giết hắn, hắn cũng muốn giải quyết tai hoạ ngầm này, thế nhưng một mực không tìm được cơ hội.
Hiện tại cơ hội tới!