Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Khẩu Thổ Phân Phương (2)

Chương 621: Khẩu Thổ Phân Phương (2) Chương 621: Khẩu Thổ Phân Phương (2)

Còn đám người Lưu Sản, biết thân phận của Trịnh Đán, Trịnh Đán khẳng định cũng không nguyện ý để bọn hắn sống sót.

Đương nhiên, từ góc độ của hắn mà nói, tốt nhất là lưu một hai người sống, về sau trợ giúp Sở gia giải quyết vấn đề muối lậu.

Chỉ bất quá bây giờ không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, những người này có thể sống hay không, thì nhìn tạo hóa của chúng.

Hắn đường cũ trở về, vừa rồi chạy trốn hắn ước gì triệt để vứt bỏ truy binh, hiện tại hắn không ngừng cầu nguyện tuyệt đối đừng thật vứt bỏ.

May mắn cũng không lâu lắm, hắn nghe được cách đó không xa truyền đến động tĩnh, đám người Lưu Sản mất đi mục tiêu, đang ở nơi đó oán trách lẫn nhau.

Trần Huyền mặt âm trầm, nghĩ đến mình tân tân khổ khổ hạ Hoan Lạc Thập Bát Độ, kết quả tiện nghi Tổ An, lòng hắn đang rỉ máu a.

Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +666!

Lúc này Tổ An ở phía xa lộ đầu ra, cười lớn chỉ vào mọi người nói:

- Ta không phải nhằm vào người nào, các vị ở đây đều là phế vật, ta ôm một người chạy các ngươi cũng đuổi không kịp, phế vật!

Trần Huyền:

- ...

Lưu Sản:

- ...

Người Cự Kình Bang:

- ...

Bọn họ phản ứng đầu tiên là gia hỏa này có bị bệnh không, đã trốn được lại còn chạy về làm gì?

Sau đó là giận dữ, nghe rõ đối phương có ý gì.

Con mẹ nó ai có thể nhịn?

Người Cự Kình Bang tính khí vốn táo bạo, làm sao nhịn được uất ức như vậy.

Kêu gào muốn đuổi theo.

Trần Huyền xưa nay làm người cẩn thận, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn.

Bất quá nghĩ đến bây giờ Trịnh Đán đoán chừng đã triệt để phát tác, không tìm về thật sẽ tiện nghi nam nhân khác.

Hắn cũng chỉ đành tiến lên theo, hắn suy nghĩ coi như Tổ An có âm mưu quỷ kế, nhưng thực lực quá thấp, đối với hắn cũng không tạo thành uy hiếp gì.

Dù như thế, hắn vẫn để đám người Lưu Sản đi trước, cho dù có bẫy rập, cũng là bọn hắn gặp nạn trước.

Nhìn thấy mọi người đuổi tới, Tổ An vội vàng bỏ chạy.

Mị Ly cười lạnh nói:

- Ngươi nói trợ thủ là những người này? Tha thứ ta nói thẳng, những người này lại thêm ngươi, hợp lại cho con rồng kia nhét kẻ răng cũng không đủ.

- Ta tự có biện pháp!

Tổ An trầm giọng nói.

Bởi vì địa hình gập ghềnh, giữa rừng núi chướng ngại vật rất nhiều, cho nên dù tốc độ của Trần Huyền nhanh hơn Tổ An, thì trong lúc nhất thời cũng không đuổi kịp.

Truy một lúc hắn bỗng nhiên nhướng mày, dừng lại.

Đám người Lưu Sản một mực chú ý động tĩnh của hắn, vội vàng hỏi:

- Lão đại, làm sao vậy?

- Ta cảm thấy có chút không ổn, tựa hồ gia hỏa này cố ý dẫn chúng ta đến bên kia.

Trần Huyền trầm giọng nói.

Đám người Lưu Sản nói:

- Lão đại, ngươi không khỏi quá cẩn thận rồi, xem như cố ý thì thế nào, chúng ta một mực đuổi theo hắn, hắn làm sao có thời giờ bố trí bẫy rập, lại nói, chúng ta nhiều người như vậy, còn có lão đại ngươi, một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn.

Người khác ào ào phụ họa, chủ yếu vẫn là nghĩ lúc này chỉ sợ Trịnh Đán đã thật biến thành nước, từng cái tâm nóng không thôi, nào có thời gian nghĩ cái khác.

Nhưng Trần Huyền vẫn tỉnh táo:

- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái, đi tới lâu như vậy, nhưng một con Hung thú cũng không đụng phải, chỉ có hai loại khả năng, một là vùng này xác thực hoang vu, không có Hung thú ẩn hiện, nhưng loại xác suất này rất nhỏ; khả năng thứ hai, chỗ này là địa bàn của một Hung thú cường đại, Hung thú khác không dám tới gần.

Người khác nghe vậy trong lòng giật mình, cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Tổ An thấy bọn họ dừng lại, biết đối phương sinh nghi, dù sao Trần Huyền bị lùng bắt nhiều năm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khẳng định càng cẩn thận hơn thường nhân.

Có điều hắn đã sớm chuẩn bị, trực tiếp phát động kỹ năng Khẩu Thổ Phân Phương:

- Một đám cặn bã, ta không chơi với các ngươi, đi chơi bang chủ của các ngươi.

Nghe được hắn nói, đám người Lưu Sản vỡ tổ.

Ngay cả Trần Huyền cũng cảm thấy hỏa khí bay thẳng lên não.

Nhìn bộ dáng đắc ý kia của đối phương, nghĩ đến Trịnh Đán dược tính phát tác kiều mị, ở dưới thân đối phương uyển chuyển hầu hạ, Trần Huyền cảm thấy mình sắp nổ.

Đám người ào ào giận mắng, lần này ngược lại là Trần Huyền xông lên trước nhất, hắn nghĩ đến lần này nhất định phải chém tiện nhân kia thành muôn mảnh để giải mối hận trong lòng.

Nhìn thấy bọn hắn khí thế hung hăng đuổi theo, Tổ An nghĩ thầm kỹ năng Khẩu Thổ Phân Phương thật đúng là có hiệu quả.

Chú ý tới tốc độ của Trần Huyền nhanh hơn vừa rồi năm thành, chắc là trước đó có giữ lại, hắn cũng không dám trì hoãn, vận chuyển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh liều mạng chạy.

Một đường đỏ mặt đuổi tới gần sơn động, trong lòng Trần Huyền dâng lên báo động, dù sao cũng nhiều năm lăn lộn trong nguy hiểm, rèn luyện ra năng lực cảm giác vượt xa bình thường của hắn.

Bản năng nói cho hắn biết không thể truy nữa, lại truy mà nói rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng một thanh âm khác không ngừng lẩn quẩn bên tai:

- Ngươi nhiều lần để hắn đào thoát như vậy, chẳng lẽ lần này còn muốn cho hắn đào thoát? Thù của huynh đệ không báo? Trịnh Đán không muốn sao?

Tổ An ở cửa động thấy hắn dừng lại, lo lắng không dẫn được đối phương, liền phát động Khẩu Thổ Phân Phương lần nữa:

- Còn tưởng ngươi bình thường trang bức có bao nhiêu năng lực, nguyên lai chỉ là gia hỏa sợ chết.

Vừa nói vừa chạy vào trong sơn động.

Kế khích tướng vụng về như vậy, nếu ở bình thường, căn bản sẽ không làm tâm tình của Trần Huyền chập chờn, nhưng hiện đang rơi vào trong tai, lại giống như chữ chữ tru tâm.

Thậm chí hắn tự động phiên dịch thành: Trịnh Đán là lão bà của hắn, người ta đi vào chơi lão bà của hắn, hắn lại chỉ có thể uất ức giữ cửa...

Bình Luận (0)
Comment