Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 622 - Chương 622: Chết Không Nhắm Mắt

Chương 622: Chết Không Nhắm Mắt Chương 622: Chết Không Nhắm Mắt

Hắn cũng không biết tại sao mình lại có loại suy nghĩ này, nhưng Trịnh Đán thật là vật trong bàn tay hắn, bây giờ con vịt đun sôi bay mất, hắn tự nhiên trút tất cả phẫn nộ lên người Tổ An.

- Lão tử giết chết ngươi!

Trần Huyền rốt cục chịu không được, nổi giận gầm lên một tiếng, vọt thẳng vào.

Tổ An thì sớm đã trốn trong khe hở, bởi vì bên trong ánh sáng tối tăm, lại thêm hắn thi triển Minh Kính Phi Đài che dấu khí tức, Trần Huyền ở dưới cơn thịnh nộ căn bản không có phát hiện được.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đi vào trong sơn động cứu nữ nhân của mình ra, đồng thời chém Tổ An thành muôn mảnh.

Hắn vừa lao vào, bên trong đã bộc phát ra một trận nộ hống kinh thiên.

Trần Huyền kêu thảm, như đạn pháo bị đánh bay ra.

Ngay sau đó thân thể khổng lồ của con Hồng Long kia cũng lao ra theo.

- Nhân loại bỉ ổi, dám quấy rầy bản Vương thanh tu, các ngươi là tự tìm cái chết!

Hồng Long xoay quanh ở giữa không trung, thân thể dài chừng mười trượng đối với nhân loại thân thể nhỏ bé, có một loại nghiền ép tự nhiên.

Nhìn thân hình to lớn trước mắt, tim Trần Huyền rét lạnh, rốt cục minh bạch mưu kế của Tổ An, hắn là cố ý dẫn mình tới nơi này, muốn mượn tay con rồng kia đối phó mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng hận Tổ An, cẩu tạp chủng này thật ngoan độc!

Hôm nay nhất định phải giết hắn, bằng không về sau tuyệt đối là họa lớn trong lòng.

Chính hắn cũng có chút kỳ quái, đối mặt một cự long mạnh mẽ như vậy, hắn lại có tâm tình muốn giết Tổ An.

Rõ ràng việc cấp bách nhất là làm sao giữ được tính mạng.

Cự Long quan sát hắn một phen, nhìn toàn thân hắn hiện ra kim quang:

- Nguyên lai là tu hành giả Kim hệ, khó trách ăn một kích của bản Vương mà không có việc gì.

Trần Huyền âm thầm kêu khổ, lúc này trong cơ thể hắn sớm đã khí huyết sôi trào, bị thương không nhẹ, vội vàng nói:

- Đại vương, ta chỉ truy sát một cừu nhân đến đây, tuyệt đối không có ý quấy rầy ngài, bây giờ ta lập tức rời đi, mong đại vương bỏ qua.

Đồng thời hắn còn suy nghĩ mình ở một địa phương hơi xa mai phục, chờ Tổ An đi ra lại nói.

Không giết chết Tổ An, trong lòng thủy chung không có cách nào suy nghĩ thông suốt.

Cự Long lạnh hừ:

- Hành tung của ta không thể để nhân loại biết được, cho nên ngươi nhất định phải chết.

Nói xong thân hình nó vặn vẹo, mang theo lực lượng khủng bố hủy diệt đảo qua.

Trần Huyền biến sắc, vội vàng muốn tránh khỏi, đáng tiếc mặc dù thân hình của đối phương lớn, nhưng động tác rất linh hoạt, lại phối hợp kích thước khoa trương, chỉ hơi động, khoảng cách liền bị rút ngắn.

Dù Trần Huyền đã toàn lực tránh né, nhưng vẫn bị đuôi quét trúng, hắn lộn mấy vòng đụng gãy vài cây đại thụ, cảm thấy nửa người tê dại.

Lần này đối phương sử dụng khí lực lớn hơn nhiều, hiển nhiên là thật động sát tâm.

- Lão đại, chuyện gì xảy ra... Ta sát!

Tu vi đám người Lưu Sản không bằng Trần Huyền, cho nên vừa rồi rơi xuống đằng sau, nghe thấy bên này có động tĩnh, tưởng Trần Huyền đang ngược Tổ An, hứng thú bừng bừng chạy tới, ai biết thấy là lão đại đang bị ngược.

Nhìn thấy Hồng Long thân hình khổng lồ, đám người lạnh cả mình, phải biết Long là sinh vật trong truyền thuyết, bọn hắn ai nghĩ tới sẽ nhìn thấy ở chỗ này?

Đám người không chút do dự, co cẳng bỏ chạy, còn lão đại gì kia, để hắn ở phía sau giúp đỡ trì hoãn tốc độ của Cự Long đi.

Ngược lại không có hắn càng tốt hơn, đến thời điểm đó Cự Kình Bang do chúng ta cai quản, nói không chừng còn có thể thừa cơ thu phục Hắc Phong Trại.

Hồng Long quay đầu nhìn về phía bọn họ, cũng không đuổi theo, chỉ mở ra miệng rộng, sau đó phun ra một đoàn hỏa diễm.

Chỉ trong nháy mắt, đám người Lưu Sản bị ngọn lửa bao phủ, từng người liều mạng lăn lộn, nỗ lực dập tắt hỏa diễm trên người.

Nhưng mặc kệ bọn hắn đập như thế nào, lăn lộn như thế nào, ngọn lửa cũng không có dấu hiệu dập tắt.

Trong hỏa diễm vang lên tiếng kêu rên thống khổ, cơ hồ mới cách vài giây, đám người đã bị đốt thành than cốc, gió thổi qua liền hóa thành vô số hạt bụi.

Trần Huyền hoảng hốt, xoay người bỏ chạy, hắn đã bỏ đi ý nghĩ liều mạng, phải biết Kim hệ trời sinh bị Hỏa hệ khắc chế, hắn thật vất vả tu luyện ra Kim Cương Bất Họai Thân, đối mặt công kích vật lý có lẽ còn có thể khiêng mấy hiệp, nhưng đối mặt với hỏa diễm công kích, thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Thấy hắn đào vong tốc độ rất nhanh, Hồng Long trực tiếp đuổi theo.

Lại nói Tổ An ở trong sơn động nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm, nghĩ thầm giờ đến lượt các ngươi không may.

Hắn vội vàng chạy đến bên người Trịnh Đán, thấy nàng bị một đám mây trắng trói buộc, vội vàng giật ra.

- A Tổ ...

Lúc này toàn thân Trịnh Đán đã nóng lên, hai mắt mê ly, loáng thoáng nhìn thấy Tổ An, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

- Ta không phải đang nằm mơ chứ?

- Không có, hiện tại ta dẫn ngươi ra ngoài.

Tổ An cũng không dám chậm trễ, ôm lấy nàng muốn đi.

Lúc này trong đầu lại vang lên âm thanh của Mị Ly:

- Mang hạt châu kia đi, hạt châu kia rất không tầm thường.

Tổ An nói:

- Được!

Hắn trực tiếp nhảy đến giữa không trung, nắm hạt châu kia vào trong tay.

Chỉ thấy một cỗ lực lượng ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền đến, lúc này hắn cũng không rảnh nghiên cứu hạt châu có công dụng gì, trực tiếp nhét vào trong ngực, ôm Trịnh Đán bỏ chạy.

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng nộ hống kinh thiên, sau đó một cơn gió lớn và uy áp tràn tới.

Tổ An vừa ra cửa động liền thấy Hồng Long đã đuổi trở về, vừa vặn chắn đường của hắn.

- Nhân loại bỉ ổi, lại cố ý để đồng bạn dẫn bản Vương đi, sau đó ngươi trộm Lưu Ly Bảo Châu của bản Vương.

Hồng Long tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment