Trịnh Đán hé miệng cười duyên:
- Ngươi đang ghen?
Tổ An hừ lạnh:
- Ta sao có thể ăn dấm của hắn, muốn ăn cũng là hắn ăn.
Trịnh Đán tự nhiên biết hắn nói cái gì, u oán lườm hắn một cái rồi mới lên tiếng:
- Mặc kệ từ tướng mạo, gia thế, năng lực, Tang Thiên đối với Trịnh gia chúng ta mà nói, đều là một hôn phu rất tốt, chỉ bất quá ta xác thực không có cảm tình đặc biệt gì với hắn, đáp ứng sự kiện này, hoàn toàn là bởi vì có lợi cho gia tộc mà thôi. Ách không đúng, sự kiện này cũng không tới phiên ta làm chủ, trong nhà đã sớm thay ta quyết định rồi.
Cảm nhận được trong giọng nói của nàng có chút chua xót, Tổ An nói:
- Đã như vậy, hôn ước này không cần cũng được, đến thời điểm đó ngươi đi theo ta.
- Theo ngươi?
Trịnh Đán giống như cười mà không phải cười.
- Theo ngươi đến Sở gia?
Tổ An nghẹn lời, nghĩ đến ân oán của hai nhà Sở Trịnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trịnh Đán thở dài:
- Từ nhỏ đến lớn, tuy bề ngoài ta yếu đuối dịu dàng, nhưng thực chất lại tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếp cho người ta, cho dù Tang Thiên xuất thân danh môn cũng không được.
Nhìn thấy sắc mặt Tổ An có chút khó coi, nàng mỉm cười:
- Bất quá A Tổ ngươi không giống, thực làm thiếp cho ngươi... Cũng không phải không được.
Thấy được nhu tình mật ý trong mắt nàng, Tổ An nắm chặt tay nhỏ mềm mại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Đáng tiếc...
Lời nói của Trịnh Đán xoay chuyển.
- Ta không là chỉ một mình, ta phải cân nhắc vì gia tộc, ta không thể vì bản thân tư lợi, mà làm hại gia tộc vạn kiếp bất phục.
- Lần này Tang gia đại biểu cho ý chí của hoàng đế, Sở gia hoàn toàn là nghịch thiên hành sự, nhất định sẽ bại trận, lại càng không cần phải nói hai nhà Trịnh Sở ân oán nhiều năm, ta còn không có năng lực thay Trịnh gia quyết định.
Tổ An nhịn không được nói:
- Thế nhưng bây giờ thân thể của ngươi đã... Đến thời điểm làm sao quan hệ thông gia với Tang gia?
- Cái này về sau lại nghĩ biện pháp, dù sao cách thời điểm thành thân còn một đoạn thời gian, luôn có thể nghĩ được biện pháp giấu giếm.
Trịnh Đán có chút sầu lo, Tang gia không phải người ngu, đặc biệt là Tang Hoằng, muốn lừa được bọn họ nói nghe thì dễ.
Tổ An có chút buồn bực:
- Ngươi muốn gả đến Tang gia như vậy.
Trịnh Đán nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của hắn:
- Hảo ca ca của ta tức giận?
Nghe được hai chữ ca ca, nghĩ đến tối hôm qua nàng nói những lời tâm tình kia, trong lòng hai người đều rung động.
- Chủ yếu là chúng ta còn chưa đủ mạnh mẽ, nhiều khi sẽ thân bất do kỷ.
Trịnh Đán thở dài, bất quá lại nói thêm.
- Bất quá A Tổ ngươi không cần phải lo lắng, coi như ta gả vào Tang gia, cũng thủy chung là người của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, có thể tùy thời tới tìm ta...
Nàng lấy dung nhan đoan trang nói ra lời dụ người như vậy, thật sự là có một loại mị hoặc không hiểu.
Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Ta cũng không phải vì cái kia...
Ngón tay của Trịnh Đán nhẹ nhàng đặt ở trên môi hắn:
- Ta biết ngươi không phải người như thế, chỉ bất quá đây là sự tình duy nhất ta có thể làm cho ngươi.
- Từ nhỏ đến lớn gia tộc cho ta cơm ngon áo đẹp, phụ mẫu thân thích đối đãi với ta vô cùng tốt, cho ta tư nguyên và giáo dục tốt nhất, ta thật không thể vứt bỏ bọn họ, hi vọng A Tổ ngươi chớ có trách ta.
Tổ An lắc đầu:
- Ngươi lựa chọn như vậy là bởi vì ngươi chí tình chí nghĩa, đã hiếu thuận lại có ý thức trách nhiệm, ta làm sao có thể trách ngươi. Đúng rồi, ngươi và Tang Thiên sẽ thành thân lúc nào?
- Đại khái còn chừng một năm.
Trịnh Đán suy nghĩ một chút rồi đáp.
Tổ An trầm giọng nói:
- Vậy thì tốt, còn có thời gian, đến thời điểm ta nhất định cướp ngươi về, ngươi cũng không cần lo lắng vấn đề gia tộc.
Trịnh Đán nhoẻn miệng cười, đôi mắt thâm tình theo dõi hắn:
- Tốt, ta chờ ngươi.
- Bất quá ở trong lúc này, ngươi không thể để họ Tang chiếm tiện nghi.
Tổ An xụ mặt nói.
Trịnh Đán hé miệng cười duyên:
- Yên tâm đi, người ta ngay cả tay cũng không để hắn nắm.
Tổ An có chút ngoài ý muốn:
- Vậy trước đó ngươi tìm đến ta...
Lúc đó nàng đến dẫn dụ mình, rõ ràng rất thoải mái, cho nên vô ý thức cho rằng nàng và vị hôn phu cũng như thế. Nếu không phải lần này xác định nàng còn tấm thân xử nữ, sợ rằng sẽ suy đoán càng nhiều.
Trịnh Đán sâu kín liếc hắn một cái:
- Ngươi còn nói, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều không kiềm giữ được, rõ ràng là đến thi triển mỹ nhân kế, kết quả không cẩn thận bồi phu nhân lại xếp binh.
Tổ An cười ha ha:
- Chứng minh hai ta mới là một đôi trời sinh.
Trịnh Đán cười ngọt ngào, gương mặt rúc vào ngực hắn.
- Đúng, mới đầu ngươi tiếp cận ta đến cùng là vì sao vậy?
Tổ An có chút hiếu kỳ hỏi thăm.
- Còn không phải vì 750 vạn lượng kia của Mai Hoa Bang, tảng mỡ Mai Hoa Bang dày, trong thành không biết bao nhiêu gia tộc nhìn chằm chằm.
Trịnh Đán ngượng ngùng cười nói, đặc biệt là nghĩ đến tràng cảnh mình cố ý đi câu dẫn hắn.
- Đâu chỉ các đại gia tộc, ngay cả học viện cũng nhìn chằm chằm.
Tổ An nói đại khái sự tình học viện và hắn giao dịch, hai người đã thân mật đến loại trình độ này, không cần thiết giấu diếm nàng.
Trịnh Đán vừa thẹn vừa vội:
- Đáng ghét, ngay từ đầu ngươi đã không có 750 vạn lượng kia, làm hại ta chỉ uổng phí sức lực, ngươi còn cố ý không nói.
Tổ An cười hắc hắc:
- Thời điểm đó hai ta là địch không phải bạn, ta cần gì phải nói, hơn nữa có đại mỹ nữ chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, nam nhân nào sẽ ngốc đến chọc thủng ra.