- Vị cường giả kia đã ở bên cạnh ngươi, vậy mấy ngày nay hai ta... hai ta... Chẳng phải là bị hắn nhìn hết?
Nghĩ đến những hành vi phóng túng kia của mình, nàng liền xấu hổ xém chút tìm cái lổ để chui vào, nàng không ngại ở trước mặt Tổ An bày ra tất cả.
Nhưng bị người khác nhìn, nàng sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất.
- Yên tâm đi, không có người nhìn thấy.
Tổ An có chút chột dạ an ủi, lại nói, Hoàng hậu tỷ tỷ là nữ nhân, nhìn cũng không có gì.
Nói đến Mị Ly cũng là gia hỏa xấu bụng, rõ ràng nói ngủ say, kết quả còn vụng trộm nhìn.
An ủi một hồi, Trịnh Đán mới dần dần bình phục lại.
- Chờ một chút ...
Hai người đi một đoạn đường, bỗng nhiên Trịnh Đán quay người, nhanh chóng chạy về sơn động.
Tổ An nghi hoặc, không biết nàng muốn làm gì, đi theo sau mới phát hiện nàng thu thập những địa phương trước đó hai người ngủ qua.
Rơm rạ lộn xộn được xếp chỉnh tề, sau cùng nàng còn dùng Thủy nguyên tố cọ rửa bốn phía một lần.
Tổ An:
- ...
Trịnh Đán có chút ngượng ngùng xoa góc áo:
- Nếu bị người phát hiện, sẽ có chút mất mặt.
Tổ An thực rất khó liên hệ tiểu cô nương ngượng ngùng trước mắt cùng vưu vật liệt tình như lửa vài ngày trước lại với nhau.
Hai người một đường xuống núi, thời điểm cách những quan sai kia ước chừng hơn dặm, bỗng nhiên Trịnh Đán giữ chặt Tổ An lại:
- A Tổ, ngươi không nên xuất hiện cùng ta.
- Lo lắng bị vị hôn phu của ngươi biết?
Tổ An vừa cười vừa hỏi.
Trịnh Đán vội vàng giải thích:
- Cũng không phải, chủ yếu là Tang Thiên này lòng dạ nhỏ hẹp, hơn nữa đã sớm bất mãn ngươi, bây giờ ở dã ngoại hoang vu, lại không có người khác, vạn nhất hắn nổi sát tâm với ngươi sẽ rất phiền phức.
Tổ An nghĩ cũng phải, xung quanh tất cả đều là thủ hạ của Tang Thiên, bốn phía lại hoang tàn vắng vẻ, gia hỏa kia thật có khả năng nổi sát tâm.
- Vậy được rồi, chính ngươi cẩn thận.
Tổ An lưu luyến không rời tạm biệt nàng.
Bỗng nhiên Trịnh Đán bổ nhào vào trong ngực hắn, nhón chân lên dâng nụ hôn nồng nhiệt, thật lâu sau mới rời môi.
- Đán nhi, là ngươi ở bên kia sao?
Nơi xa truyền đến tiếng kêu của Tang Thiên.
Bóng người Tổ An giấu ở phía sau đại thụ, từ góc độ của đối phương căn bản không nhìn thấy.
Trịnh Đán đỏ mặt, vội vàng đẩy Tổ An ra, lặng lẽ làm thủ thế gặp lại, lúc này mới quay người đi ra ngoài:
- Tang tướng quân, ta ở chỗ này.
Tang Thiên vừa mừng vừa sợ, thân hình như điện vội vàng chạy tới:
- Đán nhi, thật là ngươi!
Cảm nhận được ân cần trong giọng nói của hắn, trong lòng Trịnh Đán có chút áy náy:
- Vất vả Tang tướng quân.
- Không khổ cực không khổ cực.
Tang Thiên cười ha ha, hiển nhiên nhìn thấy vị hôn thê bình an không việc gì, trong lòng cực kỳ cao hứng, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ.
- Chân ngươi thụ thương?
Trịnh Đán sững sờ:
- Không có, vì sao hỏi như vậy.
- Ta cảm thấy tư thế đi của ngươi có chút không giống trước kia, nhưng không giống chỗ nào ta lại nói không rõ ràng.
Tang Thiên gãi đầu, có chút hoang mang nhìn chằm chằm vào chân nàng.
Khuôn mặt của Trịnh Đán trong nháy mắt đỏ bừng, nghĩ đến thời gian qua mỗi ngày bị A Tổ dằn vặt đủ lại tư thế...
Trong nội tâm nàng cuồng loạn, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng, sao ngươi tìm được bên này?
Tang Thiên lấy lại tinh thần đáp:
- Vài ngày trước thám tử ở Cự Kình Bang truyền tin trở về, nói trên đảo phát sinh biến cố, ta vội vàng dẫn người lên đảo. Hừ, Trần Huyền kia lại to gan lớn mật như thế, dám đánh chủ ý tới Cự Kình Bang, sớm biết như thế, trước đó không nên cho Thạch gia mặt mũi.
Lúc này Trịnh Đán mới thoải mái, phải biết trên Cự Kình Đảo không chỉ có Tang gia, ngay cả Trịnh gia cũng xếp vào một số người, chỉ không nghĩ tới Trần Huyền xúi giục được những cao tầng kia.
Chuyện xảy ra đột nhiên, mới dẫn đến lực lượng của các nàng không phát huy ra được.
Bất quá chờ Tang gia, Trịnh gia kịp phản ứng, đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến.
- Đúng rồi, nghe nói Trần Huyền đang đuổi giết ngươi, đồng hành còn có đám người Lưu Sản, bọn họ... không có làm gì ngươi chứ?
Tang Thiên khẩn trương hỏi, thân là nam nhân, lo lắng nhất chính là sự tình kia, trong đầu đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh không chịu nổi.
Sắc mặt Trịnh Đán đỏ lên, vội vàng lắc đầu:
- Đương nhiên không có!
Nàng cũng có chút lo lắng, tuy đám người Trần Huyền không có, nhưng Tổ An lại dằn vặt nàng đến chết đi sống lại...
Nghe nàng trả lời, Tang Thiên thở phào một hơi:
- Hiện tại bọn hắn đâu? Yên tâm, ta sẽ chém người khi dễ ngươi thành muôn mảnh.
Tổ An thi triển Minh Kính Phi Đài tránh ở trên cây, thần sắc cổ quái, nghĩ thầm những ngày này mình có tính khi dễ Trịnh Đán hay không?
Bất quá toàn bộ quá trình nàng rất cao hứng, còn phối hợp nhiệt tình, cũng không tính khi dễ nha, người Tang Thiên kia nói khẳng định không bao gồm ta.
Trịnh Đán đáp:
- Bọn họ đều chết.
- Đều chết?
Tang Thiên có chút khó tin, đám người Lưu Sản không cần phải nói, nhưng Trần Huyền nhiều năm như vậy bị Sở gia và thành chủ liên hợp tiêu diệt cũng sống tiêu dao tự tại, kết quả chết như vậy?
Trịnh Đán ân một tiếng, nửa thật nửa giả nói:
- Ta một đường đào vong, bị bọn họ đuổi tới hạch tâm của Long Ẩn Sơn, kết quả cơ duyên xảo hợp chạy đến lãnh địa của một con rồng, bọn họ đều bị Cự Long phẫn nộ giết chết, ta thì thừa dịp loạn chạy trốn.
Những ngày này nàng một mực suy nghĩ sau khi trở về làm sao giải thích, cho nên trả lời không chút do dự.
- Long!
Đừng nói Tang Thiên, ngay cả những binh lính xung quanh kia cũng chấn kinh.
- Long Ẩn Sơn thật có Long?
Trịnh Đán gật đầu:
- Con rồng kia cực kỳ lợi hại, lại là Hỏa thuộc tính, phun ra một ngụm long tức, đám người Lưu Sản liền bị đốt thành tro bụi...