Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 633 - Chương 633: Nhiệm Vụ Mới

Chương 633: Nhiệm Vụ Mới Chương 633: Nhiệm Vụ Mới

Những thứ này trước đó nghe Tổ An nói qua, nàng thuật lại rất sống động, miêu tả hình thái của Long cực kỳ cẩn thận.

Tang Thiên không chút hoài nghi, nhịn không được cười lên ha hả:

- Không nghĩ tới lần này lại nhân họa đắc phúc, ta lập tức trở lại triệu tập cao thủ đến săn giết con rồng này, ha ha ha phát phát, Long trong truyền thuyết nha, toàn thân đều là bảo vật.

Tổ An âm thầm suy nghĩ:

- So sánh với con rồng kia, ta lại cảm thấy vị hôn thê của ngươi mới toàn thân là bảo.

Nếu lời nói này ra, chỉ sợ lực sát thương gần với câu "lão bà của ngươi thật giỏi", cam đoan thu thập được điểm nộ khí sẽ tăng mạnh.

Bất quá cân nhắc đến tình cảnh của Trịnh Đán, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống xúc động.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tang Thiên, Trịnh Đán cũng không có gì lo lắng, dù sao Long kia đã không còn, đến thời điểm có thể nói Long kia bị nhân loại quấy rối, lo lắng sào huyệt bại lộ, dọn nhà mất rồi...

Đồng thời âm thầm may mắn vừa rồi mình quét dọn sơn động, tiêu trừ dấu vết sinh hoạt với Tổ An, bằng không đến thời điểm đó đám người đi kiểm tra, khó đảm bảo sẽ không phát hiện cái gì.

- Chúng ta về Cự Kình Bang một chuyến, phản loạn trước đó cũng nên xử lý.

Trịnh Đán nói.

Lần trước Trần Huyền chỉ cấu kết cao tầng, bây giờ những người này đã chết, sau khi nàng trở về có thể nắm Cự Kình Bang ở trong tay.

Tang Thiên trầm giọng nói:

- Trực tiếp về Minh Nguyệt Thành thôi, Cự Kình Đảo thì không cần phải đi.

- Vì sao?

Trịnh Đán nghi hoặc.

- Những người kia của Cự Kình Bang đã bị ta mang binh tiêu diệt.

Tang Thiên hời hợt nói.

- Cái gì!

Trịnh Đán sợ hãi.

Tang Thiên lạnh nhạt nói:

- Bọn họ có thể phản bội ngươi một lần, như vậy có thể phản bội ngươi lần thứ hai.

- Hơn nữa ngươi sắp gả vào Tang gia chúng ta, sự tình làm bang chủ Cự Kình Bang, một khi tiết lộ sẽ rất phiền phức, ta liền nhân cơ hội lần này giải quyết triệt để tai hoạ ngầm kia.

Trịnh Đán không khỏi giận dữ:

- Sao ngươi có thể như vậy, đó là nhiều năm tâm huyết của ta!

- Cũng là thời điểm nên từ bỏ rồi, dù sao những năm này tác dụng lớn nhất của Cự Kình Bang đã hoàn thành, giữ lấy chỉ là tai hoạ. Ngươi chuẩn bị an tâm giúp chồng dạy con đi, đó mới là việc Trịnh đại tiểu thư ngươi nên làm.

Tang Thiên phất phất tay, ý bảo thủ hạ mang Trịnh Đán về.

Nghe nói Cự Kình Bang bị tiêu diệt, cả người Trịnh Đán thất hồn lạc phách, được hạ nhân vịn rời đi.

Nhìn đám người rời đi, Tổ An ở trên cây chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, Tang Thiên này bề ngoài nhìn tiêu sái đẹp trai, không nghĩ tới vừa ra tay lại hung ác như vậy.

Toàn bộ Cự Kình Đảo chí ít có mấy trăm người, tăng thêm gia quyến, thậm chí có khả năng phá ngàn, lại bị hắn giết đến chó gà không tha.

Khó trách vừa rồi Trịnh Đán muốn ngăn cản mình cùng nhau xuất hiện, lấy thủ đoạn độc ác của gia hỏa kia, khó tránh khỏi sẽ thừa cơ giết hắn.

Đợi đám người Tang Thiên rời đi, lúc này Tổ An mới chạy về Minh Nguyệt Thành, đến chạng vạng tối, rốt cục trở lại Sở gia.

- Cô gia trở về!

Thành Thủ Bình đang ngồi xổm ở cửa ra vào, nhìn thấy hắn thì mừng rỡ như điên kêu lên.

Sau đó toàn bộ Sở gia sôi trào, không ít người lao ra.

Người đi đầu lại là Tần Vãn Như.

Thấy thật là Tổ An, nàng vừa mừng vừa sợ:

- Những ngày này ngươi chạy đi đâu! Bất quá trở về liền tốt, trở về liền tốt. Nhanh, nhanh đi thông báo lão gia, còn có Sơ Nhan và Tiểu Chiêu trở về, không cần tìm.

Tổ An đang kỳ quái vì sao không nhìn thấy Sở Sơ Nhan, nghe nàng nói thì khẽ giật mình:

- Đám người Sơ Nhan ở bên ngoài tìm ta?

- Đúng vậy.

Tần Vãn Như cảm thán nói.

- Kể từ ngày Thương lão sư đến thông báo ngươi có khả năng xảy ra chuyện, Sơ Nhan gấp đến độ thật nhiều ngày không chợp mắt, mỗi ngày dẫn người ở bên ngoài điều tra tung tích của ngươi.

- Ngay cả Tiểu Chiêu cũng thế, không biết nàng tham gia náo nhiệt làm gì.

- Thân thể nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục...

Sau khi Tổ An cảm động, cũng áy náy không thôi, những ngày qua lưu ở trong sơn động, tuy có nguyên nhân dưỡng thương, nhưng chủ yếu vẫn là cùng Trịnh Đán ân ái triền miên.

Cũng không lâu lắm, đám người Sở Trung Thiên cũng nghe tin trở về.

Dù trong mắt Sở Sơ Nhan có chút mừng rỡ, nhưng nàng tính tình quạnh quẽ, coi như trấn định, Sở Hoàn Chiêu lại không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực hắn khóc lên:

- Tỷ phu, những ngày này ngươi đi nơi nào, làm chúng ta lo lắng, ô ô...

Thần sắc Sở Trung Thiên cổ quái liếc thê tử, Tần Vãn Như nhíu mày, bất quá thấy nhị nữ nhi tâm tình kích động, ngược lại cũng không nói gì.

Qua một lát, Sở Trung Thiên nhịn không được nhị nữ nhi ôm chặt Tổ An không thả, ho nhẹ nói:

- A Tổ, những ngày này ngươi đi chỗ nào?

Thấy ánh mắt mọi người sáng rực nhìn mình, lúc này Tổ An mới ngượng ngùng đẩy Sở Hoàn Chiêu ra, bất quá vạt áo trước ngực đã sớm bị nước mắt của nàng thấm ướt.

Nữ nhân quả nhiên đều làm bằng nước.

Tổ An cảm thán, vội vàng đáp:

- Ngày đó ta đi cùng người học viện, về sau ta tra được tin tức của bang chủ Cự Kình Bang, vội vàng tiến đến xem xét, ai biết bị đối phương nhìn thấu, bắt ta đưa đến Cự Kình Đảo.

Mọi người xung quanh biến sắc, nghe hắn nói hời hợt, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng hung hiểm bên trong.

- Có biết thân phận của bang chủ Cự Kình Bang không?

Tần Vãn Như vội vàng hỏi, phải biết những năm này Cự Kình Bang buôn lậu muối, cướp đoạt rất nhiều thị trường của Sở gia, mà thân phận của bang chủ Cự Kình Bang còn thần bí hơn cả Trần Huyền.

- Không biết, lúc đó ta bị bắt lên đảo, vừa vặn gặp phải Cự Kình Bang nội chiến, ta thừa dịp loạn chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment