Tổ An bảy phần thật ba phần giả đáp.
Trong lòng hắn có chút áy náy, nhưng không thể bán Trịnh Đán nha.
- Đáng tiếc không tra được tin tức của hắn!
Tần Vãn Như ảo não không thôi.
Sở Trung Thiên nói:
- Có biết hay không đều không có ý nghĩa gì, vừa rồi truyền đến tin tức, Tang Thiên phát hiện Cự Kình Đảo, mang theo Phòng Lũ Doanh triệt để san bằng Cự Kình Bang.
- Cự Kình Đảo và Trịnh gia đến cùng có quan hệ hay không, bắt được người không, để Tạ Dịch đi xem một chút.
Tần Vãn Như vội vàng nói.
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Không có người sống, ở trên đảo chó gà không tha!
Tần Vãn Như hít sâu một hơi:
- Họ Tang thật hung ác.
Tổ An cũng biến sắc, trước đó chỉ suy đoán, bây giờ đã được chứng thực.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Sở Sơ Nhan cũng vang lên:
- Xem ra Cự Kình Bang xác thực có quan hệ với Trịnh gia, bằng không Tang Thiên sẽ không vội vàng diệt khẩu như vậy.
Tổ An âm thầm giơ ngón tay cái lên, đại lão bà thật thông minh, Đán Đán, này không liên quan đến ta nha, là chính bọn hắn đoán ra.
- Đúng rồi A Tổ, Cự Kình Bang đang êm đẹp vì sao lại nội loạn?
Sở Sơ Nhan nhìn hắn, những năm này lo liệu sự tình Sở gia và Cự Kình Bang, thực không thể tưởng tượng đối thủ khó dây dưa như vậy sẽ nội loạn.
- Bởi vì Trần Huyền cũng ở trên đảo, còn xúi giục rất nhiều người Cự Kình Bang, những người kia đã sớm bất mãn bang chủ bảo thủ, muốn mở rộng quy mô muối lậu, cho nên sống mái với nhau, lúc này mới cho ta cơ hội đào vong.
Tổ An giải thích.
- Trần Huyền!
Nghe được cái tên này, ngay cả Sở Trung Thiên cũng kinh hãi.
- Vậy kết quả như thế nào?
Tần Vãn Như vội vàng hỏi.
- Hẳn đều chết hết.
Tổ An đáp.
- Chết hết?
Mọi người nghi hoặc, hiển nhiên không nghĩ ra gia hỏa như Trần Huyền sao lại dễ dàng chết như vậy.
Tổ An sớm đã thương lượng với Trịnh Đán, nói:
- Lúc đó ta ở trên đường chạy trốn, chợt nghe một tiếng long ngâm, sau đó có uy áp kinh khủng lan tràn, giữa không trung có một Cự Long to lớn, nghĩ đến hẳn là đám người Trần Huyền truy sát bang chủ Cự Kình Bang, không cẩn thận xông vào địa bàn của Cự Long.
- Cự Long kia trên dưới tung bay, trong miệng còn không ngừng phun lửa, tu vi của Trần Huyền cao nữa, cũng đánh không lại Cự Long.
- Về sau cách một đoạn thời gian, ta vụng trộm tới gần xem xét, phát hiện một đống lớn thi thể bị đốt thành than cốc, còn có một đoàn huyết nhục bị giẫm mơ hồ, bên cạnh còn có kim đao của Trần Huyền, xem ra đó chính là thi thể của hắn.
- Cự Long! Truyền thuyết nói trong Long Ẩn Sơn có Long tồn tại, nhưng mấy trăm năm qua không người gặp được, chỉ coi là giả, không nghĩ tới thật có.
Sở Trung Thiên sợ hãi thán phục.
- Xem ra ta phải hẹn mấy bạn cũ đi Long Ẩn Sơn một chuyến, điều tra tung tích của Long kia.
Cự Long dụ hoặc, ngay cả hắn cũng ngăn không nổi, đồng thời hắn cũng rõ ràng, nếu quả thật có Cự Long tồn tại, một mình hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
Tổ An nghĩ các ngươi có thể tìm được mới lạ, con rồng kia đang ở trong Lưu Ly Bảo Châu của ta đây.
Trên mặt Tần Vãn Như cũng hiện ra vẻ tươi cười:
- Tuy lần này mạo hiểm, nhưng tổng thể mà nói vẫn mang về hai tin tức tốt, Cự Kình Bang và Trần Huyền đều là kẻ thù của Sở gia chúng ta, không nghĩ tới lại cùng một chỗ giải quyết.
Sở Trung Thiên cũng cười rộ lên:
- Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ tới A Tổ còn là cứu tinh của chúng ta.
Sở Sơ Nhan đến bên người Tổ An, nhẹ giọng nói:
- A Tổ, về sau không nên làm loại sự tình nguy hiểm này nữa, có phát hiện gì thì sớm trở về cho chúng ta biết, ta có thể đi cùng ngươi.
Trong lòng Tổ An ấm áp, nhịn không được nắm tay nhỏ của nàng.
Sở Sơ Nhan xấu hổ vô ý thức muốn thu tay về, đáng tiếc đối phương nắm thật chặt, căn bản không có cách nào rút được, đành phải tùy theo hắn.
Sở Trung Thiên thấy vậy không khỏi trừng to mắt, nhịn không được nhìn thê tử.
Tần Vãn Như nghĩ thầm ngươi nhìn ta làm gì, nếu ngươi biết nữ nhi của ngươi đã cùng người ta lên giường, ngươi còn không phải tức chết sao.
Đại khái hỏi thăm xong, Sở Sơ Nhan lo lắng hắn mệt mỏi, an bài người đi chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa thay quần áo.
Sở Hoàn Chiêu la hét muốn đích thân làm đồ ăn cho tỷ phu.
Sở Sơ Nhan không lay chuyển được nàng, liền cùng đi đến nhà bếp, thuận tiện bảo phòng bếp chuẩn bị cho hắn một vài món ngon.
Tổ An đang thoải mái ngâm mình ở trong thùng nước nóng, bỗng nhiên trong lòng báo động, vội vàng nhìn lại.
Một lão giả gầy còm đứng ở bên cạnh thùng tắm, cười cười khiếp người:
- Tính cảnh giác của ngươi càng ngày càng cao.
- Tiền bối.
Nhìn thấy Mễ lão đầu, Tổ An luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thân thể vô ý thức núp ở dưới nước, miễn cho bị hắn nhìn thấy mình thiên phú dị bẩm, ý thức được thân thể mình đã được trị tốt.
May mắn trong lòng Mễ lão đầu có bóng ma, bản năng không nhìn tới những địa phương kia:
- Hiện tại tiểu tử ngươi càng ngày càng liều, cuối cùng có một ngày chơi mất cả mạng nhỏ.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Lần này ta cũng không muốn, thật sự là người tính không bằng trời tính.
- Trở về liền tốt, trở về liền tốt.
Mễ lão đầu hừ lạnh, những ngày này trong phủ lo lắng an nguy của Tổ An nhất, chỉ sợ hắn có thể xếp vào ba vị trí đầu, dù sao hắn đã không có thời gian đi tìm nhân tuyển phù hợp khác.
Thậm chí lúc này hắn còn nghĩ, có nên đánh gãy chân Tổ An không, như vậy hắn có thể thanh thản ổn định ở trong nhà, miễn cho đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm.
Bất quá cân nhắc đến còn có chuyện cần hắn làm, cuối cùng vẫn bỏ đi suy nghĩ mê người kia.