Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Sở Sơ Nhan Phẫn Nộ

Chương 637: Sở Sơ Nhan Phẫn Nộ Chương 637: Sở Sơ Nhan Phẫn Nộ

Vừa vào nhà, Tổ An đang muốn nói gì, bỗng nhiên trợn mắt lên, vừa rồi ở bên ngoài sắc trời quá mờ, bây giờ bị ánh đèn chiếu rọi, mới phát hiện y phục của Sở Hoàn Chiêu sớm đã áp sát vào da thịt.

Bởi vì toàn thân ướt đẫm, y phục nàng đã gần như hơi mờ, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như ẩn như hiện.

Lúc này Sở Hoàn Chiêu cũng ý thức được không đúng, cúi đầu xem xét, phát ra thanh âm chói tai còn hơn vừa rồi:

- Thối tỷ phu!

Sở Hoàn Chiêu nào còn không biết xấu hổ tiếp tục ở lại, xoay người bỏ chạy.

Tổ An giật mình, vội vàng đuổi theo, ngăn đối phương lại.

- Ngươi muốn... làm gì...

Sở Hoàn Chiêu giật mình, thanh âm có chút kinh hoảng.

Tổ An không nghĩ tới Sở Hoàn Chiêu ngày bình thường tùy tiện vậy mà cũng sẽ có một mặt thẹn thùng như thế, vội vàng cởi áo khoác trên người cho nàng:

- Dùng cái này che một chút, miễn cho trên đường bị người khác nhìn thấy.

Biểu lộ của Sở Hoàn Chiêu có chút cổ quái, nghĩ thầm không cho người khác nhìn, ngươi nhìn không tính sao?

- Đều tại ngươi!

Cổ nàng không khỏi đỏ mặt, đá vào bắp chân của Tổ An một cái, sau đó bọc lấy áo khoác bỏ chạy.

Tổ An đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thiếu nữ biến mất ở trong màn đêm, nghĩ thầm thật đúng là quả ớt nhỏ đáng yêu.

- Xảy ra chuyện gìvậy?

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Sở Sơ Nhan đã đứng ở cách đó không xa.

- Lão bà, ngươi tới rồi.

Tổ An có chút lo lắng.

- Vừa rồi Tiểu Chiêu có đến gọi ngươi ăn cơm không, ta thấy nàng một mực không trở lại, nên dứt khoát mang đồ ăn tới.

Sở Sơ Nhan bảo nha hoàn dọn xong thức ăn, chú ý tới trong phòng hỗn độn, trên mặt không khỏi chấn kinh.

- Nơi này làm sao thành như vậy?

Tổ An ngượng ngùng nói:

- Vừa rồi ý tưởng đột phát luyện công, kết quả không cẩn thận làm nổ cửa.

Trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra vẻ tươi cười:

- Không nghĩ tới ngươi cũng chăm chỉ như vậy.

Cô gái nào không hy vọng chồng mình nỗ lực, nàng có thể có được tu vi hôm nay, trừ thiên tư xuất chúng, cũng là dựa vào vô số ngày đêm khổ luyện, cho nên biết Tổ An thời điểm tắm rửa cũng luyện công, tâm tình không khỏi cao hứng hơn mấy phần.

Tổ An lại có chút không được tự nhiên, vừa rồi mình và chăm chỉ không có quan hệ gì nha.

- Đúng rồi, Tiểu Chiêu đâu?

Sở Sơ Nhan nhìn xung quanh.

- Vừa rồi nước trong này nổ tung, không cẩn thận xối lên người nàng, sợ nàng cảm lạnh nhiễm phong hàn, nên để nàng trở về đổi y phục rồi.

Tổ An nói.

A, nói đến ta mới là người bị hại, cần gì phải bất an.

Sở Sơ Nhan lo lắng:

- Nàng có bị thương không?

- Cái này thì không có, chỉ là y phục bị xối ướt.

Tổ An đáp.

Lúc này Sở Sơ Nhan mới yên lòng lại:

- Khó trách, vừa rồi tới giống như nhìn thấy bóng người giống nàng chạy, ta gọi vài tiếng nàng cũng không đáp.

- Ăn cơm trước đi, có vài món là Hoàn Chiêu và... tự mình làm đấy.

Trong mắt Sở Sơ Nhan nhiều hơn vẻ mong đợi.

- Tốt.

Trong lòng Tổ An ấm áp, em vợ tự mình làm đồ ăn, lão bà cũng quan tâm ta, thời gian này thực là không tồi.

Bất quá khi hắn nhìn những đồ ăn đen đen trên bàn, nụ cười trong nháy mắt biến mất.

- Vì cái gì không ăn?

Sở Sơ Nhan nghi ngờ hỏi.

- Được rồi, ta ăn.

Tổ An một bộ anh dũng hy sinh cầm lấy đũa.

Nhìn mấy món ăn bộ dáng có chút thê thảm, nhảy tới nhảy lui, quyết định ăn cà chua xào trứng bề ngoài bình thường nhất trước, cái này hẳn là món dễ làm nhất, dù kém cũng không đến mức quá khó ăn nha.

Bất quá khi bỏ vào trong miệng, hắn mới hối hận.

- Thế nào, rất khó ăn sao?

Chú ý tới biểu lộ của hắn, Sở Sơ Nhan có chút khẩn trương hỏi.

- Đâu chỉ khó ăn, quả thực là siêu cấp khó ăn.

Tổ An chi tiết bình luận.

- Trong cà chua trứng tráng lại bỏ dấm? Về sau không nên cho Tiểu Chiêu vào bếp, quả thực là lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Sắc mặt của Sở Sơ Nhan có chút khó coi, bất quá vẫn miễn cưỡng cười cười, chỉ vào một món ăn khác:

- Ngươi nếm thử cái này?

- Thứ đen thui này là cái gì, cá chạch cháy khét sao?

Tổ An hiếu kỳ nói.

Sở Sơ Nhan:

- ...

- Là rau xào.

Tổ An:

- ...

Thực không cách nào liên hệ cả hai lại với nhau.

Kẹp lên bỏ vào miệng, Tổ An vội vàng nhổ ra:

- Phi phi phi, quá khó ăn, cái này là đồ ăn sao, cho heo ăn heo cũng không ăn!

- Không thích ăn thì thôi!

Vẻ mặt Sở Sơ Nhan đầy sương lạnh, đứng dậy bỏ đi.

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +999!

Thấy nàng tức giận như vậy, Tổ An cũng giật mình, phải biết Sở Sơ Nhan tính tình thanh lãnh, rất ít khi tâm tình chập chờn.

Từ khi quen biết đến nay, trừ lần trước Thu Hồng Lệ tìm tới cửa, còn là lần đầu tiên thấy nàng cung cấp nhiều điểm nộ khí như vậy.

- Cũng không phải ngươi làm, ngươi làm gì tức giận như vậy?

Tổ An có chút khó hiểu.

- Đương nhiên là ta...

Sở Sơ Nhan vô ý thức trả lời, nói đến một nửa lập tức đổi giọng.

- Đương nhiên là ta cảm thấy Tiểu Chiêu tân tân khổ khổ làm đồ ăn cho ngươi như thế, mặc kệ ăn có ngon hay không, ngươi cũng phải cảm ơn nàng, mà không phải lời nói khó nghe như vậy, cố ý làm nhục... làm nhục nàng.

- Cái này gọi là làm nhục? Ta chỉ là ăn ngay nói thật, vốn rất khó ăn nha.

Tổ An cảm thấy oan uổng.

- Lại nói, ta và Tiểu Chiêu quen thuộc như vậy, nói ra nàng cũng sẽ không để ý.

- Quen đi nữa cũng không thể nói như vậy! Người ta một mảnh hảo tâm xuống bếp làm thức ăn cho ngươi, lại bị ngươi đánh giá như thế, nghe được sẽ nghĩ như thế nào?

Sở Sơ Nhan thở phì phò nói.

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +33+33+33...

Cảm nhận được oán niệm của nàng, trong lòng Tổ An minh ngộ:

- Ngươi nói đúng, nếu tân tân khổ khổ làm ra, ta phải ăn vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment