Tổ An lắc đầu, từ bỏ phỏng đoán quy luật.
Hiện tại hắn quan tâm vấn đề khác, lần trước tầng thứ hai viên mãn, xuất hiện Đại Phong, vậy lần này có đồ vật gì không?
Hắn nội thị, phát hiện chín trận pháp trong cơ thể nhiều thêm một ít đường nét đặc thù, hợp lại loáng thoáng cấu thành một bộ đồ án cự điểu cổ quái.
- Lại là cự điểu?
Sắc mặt Tổ An cổ quái, nghĩ thầm mình và cự điểu thật là hữu duyên.
Trước đó Đại Phong toàn thân trắng tuyết, lông đuôi đỏ bừng, con chim này thì toàn thân xanh thẳm, tổng thể giống như ngỗng trời, không giống Đại Phong hung hãn khủng bố, hình tượng của con chim này nhìn muốn thân thiện hơn nhiều.
Bất quá ánh mắt kiêu ngạo bất thuần kia biểu hiện chủ nhân cũng không phải gia hỏa ngốc manh vô hại gì.
Dưới góc phải của cự điểu có đồ vật giống như con dấu, phía trên dùng chữ triện viết hai chữ: Lam Phù.
- Lam Phù... Quả nhiên là Phượng Dục Cửu Sồ.
Tổ An bày ra biểu lộ quả thế, lần thứ nhất nhìn thấy Đại Phong đã có phỏng đoán, bây giờ rốt cục được xác nhận.
Cái đồ chơi này đến cùng có hữu dụng gì?
Có kinh nghiệm của Đại Phong trước đó, nguyên lực trong cơ thể tràn vào Lam Phù, thời điểm nguyên lực chảy khắp toàn thân Lam Phù, bỗng nhiên đôi mắt của Lam Phù sáng lên, ngay sau đó một hư ảnh Lam Phù hiện lên ở trước người hắn.
Trong nháy mắt đó, Tổ An cảm giác nước trong thùng tắm rất thân thiết, trong lòng hắn hơi động, cả người chìm đến đáy thùng tắm.
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện mình ở trong nước tựa hồ có thể hô hấp bình thường, thậm chí hắn có một loại cảm giác, chỉ cần nguyên lực đủ chèo chống duy trì Lam Phù, hắn ở dưới đáy nước muốn ở bao lâu thì ở.
Từ trong nước ngoi lên, Tổ An vừa mừng vừa sợ, trước đó nhiều lần bị đuổi giết vào trong nước, tuy hắn biết bơi, nhưng cuối cùng không thuận tiện, nếu có cái này, về sau đụng phải địch nhân ở trong nước, hoàn toàn là sân nhà tác chiến nha.
Bỗng nhiên hắn nghĩ Đại Phong có thể bay thẳng ra ngoài, như vậy Lam Phù bay ra ngoài có tác dụng gì?
Hắn thử khống chế Lam Phù giống như khống chế Đại Phong, trong nháy mắt đó nước trong thùng tắm như bị triệu hoán, cuồng bạo bay thẳng về phía cửa lớn.
Trong nháy mắt đó cửa lớn bị sóng nước xông đến thất linh bát lạc, ngay cả vách tường xung quanh cũng thủng trăm ngàn lỗ.
Tổ An còn không kịp hưng phấn, bỗng nhiên sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện Sở Hoàn Chiêu đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, bị nước đột nhiên lao ra xối ướt như chuột lột.
Trên mặt nàng còn lưu lại nụ cười hân hoan, lúc này cả người cứng ở đó, hiển nhiên là đang hoài nghi nhân sinh.
- Tiểu Chiêu, ngươi không sao chứ?
Tổ An vội vàng đứng lên, nghĩ thầm may mắn vách tường giảm đi hơn phân nửa lực đạo, bằng không chỉ sợ nàng sẽ nguy hiểm.
- Ta không sao...
Sở Hoàn Chiêu vô ý thức đáp, bỗng nhiên thét lên, vội vàng che hai mắt, khuôn mặt tú lệ đỏ bừng như táo chín.
- Tỷ phu sắc lang!
Tổ An sững sờ, vô ý thức cúi đầu xem xét, mới ý thức được vừa rồi bởi vì thi triển Lam Phù, toàn bộ nước trong thùng tắm đã bị rút khô.
Hơn nữa bởi vì lực đạo của sóng nước quá lớn, toàn bộ thùng tắm bị chấn đến tứ phân ngũ liệt, vừa rồi hắn đang tắm, lúc này trên người tự nhiên không có thứ gì che, đứng ở trước mặt nàng tự nhiên là trần truồng như nhộng.
Tổ An đỏ mặt, vội vàng kéo y phục trên bình phong qua che người, đồng thời oán thầm, tiểu cô nương hiện tại thật sự là càng ngày càng dã.
Vừa thét chói tai vừa mắng ta, nhưng ngón tay lại mở lớn như vậy?
Lúc này đám thị vệ Phong Đại Ngưu nghe động tĩnh vội vàng chạy tới:
- Cô gia, xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì, đều trở về đi.
Tổ An che ở trước người Sở Hoàn Chiêu, nhìn bọn hắn phất phất tay.
- A ...
Thấy hắn hạ lệnh như vậy, mấy người vội vàng lui ra sân nhỏ, bất quá vẫn không nhịn được xì xào bàn tán:
- Các ngươi thấy không, cửa cũng làm hỏng, còn nói không có việc gì?
- Đúng vậy, Nhị tiểu thư còn la rất to.
- Nói nhảm, cô gia nói không có việc gì tự nhiên là không có việc gì, ngươi không muốn làm việc nữa sao.
- Vì sao cảm giác vừa rồi hai người cách có chút gần thể nhỉ.
- Trong phủ người nào không biết Nhị tiểu thư rất tốt với cô gia, cô gia thật sự là thần nhân, nói không chừng tương lai thật cưới cả Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, quả thực là mẫu mực của nam nhân.
- Xuỵt... sự tình của gia chủ, về sau bớt nghị luận đi.
...
Sau khi thấy mấy người đi, lúc này Tổ An mới vỗ vỗ Sở Hoàn Chiêu:
- Được rồi, đừng kêu, ăn thiệt thòi là ta nha.
Thấy hắn tới, tay Sở Hoàn Chiêu che ánh mắt chặt lại:
- Ngươi mặc y phục chưa?
Tổ An nghĩ thầm ngươi cũng không phải không nhìn thấy, bất quá cân nhắc đến tiểu cô nương da mặt mỏng, nên không có chọc thủng nàng:
- Mặc rồi.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới thả tay xuống, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, hồi tưởng tình hình vừa rồi nhìn thấy, ánh mắt không khỏi né tránh, nào dám nhìn thẳng hắn.
- Ngươi tới tìm ta?
Tổ An đổi chủ đề hỏi.
- Ừm, gọi ngươi đi qua ăn cơm, hôm nay ta tự mình làm cho ngươi đồ ăn, ngươi phải ăn nhiều một chút.
Sở Hoàn Chiêu lấy lại tinh thần, vẻ mặt hưng phấn nói.
- Tốt.
Tổ An xoa xoa đầu nàng, cảm thấy cô gái nhỏ này thật là một cái áo khoác bông thân mật.
Sở Hoàn Chiêu phiền muộn, bất mãn sửa sang lại mái tóc:
- Đừng xem ta như Thành Thủ Bình mà vò đầu... Hắt xì...
Đang nói không tự chủ được hắt xì hơi.
- Nhanh vào phòng, bên ngoài gió lạnh.
Lúc này hai người mới nhớ tới toàn thân nàng bị nước xối ướt.
- n ...
Cả người Sở Hoàn Chiêu còn trong khiếp sợ, vô ý thức đi theo hắn vào nhà.