Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Mỗi Người Một Vẻ (2)

Chương 640: Mỗi Người Một Vẻ (2) Chương 640: Mỗi Người Một Vẻ (2)

- Nói bậy, vừa rồi ngươi ngồi dậy rõ ràng mặc áo.

Bị nàng nháo trò như thế, Tổ An cũng không buồn ngủ, mở to mắt nhìn thiếu nữ thở phì phì trước mặt, nhịn không được trêu ghẹo:

- Ta mặc áo, nhưng không có mặc quần.

Sở Hoàn Chiêu:

- ...

Nàng không khỏi nghĩ đến hình ảnh hôm qua nhìn thấy, phải biết đêm qua nằm mơ cũng mơ tới.

Nghĩ tới đây đỉnh đầu nàng như muốn bốc lên hơi nước.

- Ngươi làm sao vậy?

Thấy nàng bỗng nhiên dị thường, Tổ An cũng cảm thấy kỳ quái.

- Đại sắc lang!

Sở Hoàn Chiêu xì một miệng, sau đó nhanh chóng đào tẩu.

Thấy nàng kinh hoàng, Tổ An nhịn không được cười lên, không có việc gì trêu chọc em vợ cũng rất thú vị.

Bị quấy rầy như thế, Tổ An cũng chỉ đành rời giường.

Dù sao lâu như vậy không xuất hiện ở học viện, mặc kệ hắn là học sinh hay lão sư, cũng đều là thất trách, nếu không phải hắn có Khương La Phu làm chỗ dựa, đổi lại người khác chỉ sợ sớm đã bị học viện xử lý.

Cho nên vẫn phải tới học viện trình diện, không phải Mễ lão đầu bảo hắn đi Vi gia trộm đồ sao, vừa vặn đi trao đổi tình cảm với Vi Tác, nhìn xem có cơ hội gì không.

Trên đường tới trường học, Sở Hoàn Chiêu không cùng hắn nói câu nào, nhiều lần Tổ An muốn tìm nàng nói chuyện phiếm, kết quả nàng nhìn thấy hắn tới gần liền vội vàng tránh xa.

Tổ An sửng sốt, chẳng lẽ mình đắc tội cô nàng này?

Sau khi tới trường học, Sở Hoàn Chiêu cũng không quay đầu lại chạy về phòng học của mình.

Trong lúc nhất thời Tổ An có chút thất lạc, không khỏi khinh bỉ mình thật tiện.

Thời điểm người ta tốt với ngươi, ngươi lại cố ý khi dễ nàng;

Thời điểm người ta không để ý tới ngươi, trong lòng lại hoài niệm.

Không tiện thì là gì!

Hắn làm sao biết, Sở Hoàn Chiêu không để ý hắn, cũng không phải tức giận, mà bởi vì trong óc nàng tất cả đều là hình ảnh ngày hôm qua, vung đi không được, tối còn mộng xuân thấy cùng hắn ân ái triền miên, nào còn dám nhìn hắn.

Tổ An đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng, quyết định trước bẩm báo Khương La Phu một chút, dù sao nàng là núi dựa lớn nhất của mình ở học viện.

Đi tới cửa phòng làm việc gõ gõ cửa, không có đáp lại, lúc này phát hiện cửa lớn cũng không có khóa.

Hắn đẩy cửa đi vào, đang muốn hô Khương La Phu, kết quả một màn trước mắt xém chút để hắn phun máu mũi.

Thì ra không chỉ Khương La Phu, Thương Lưu Ngư cũng ở đây, hai người thả chân ở trên bàn làm việc, kề cùng một chỗ tựa hồ đang so sánh cái gì.

Một người mang vớ cao màu đen, một cái thì mặc tất chân trong suốt phản quang màu xám, đặt chung một chỗ quả nhiên là Mai Lan Trúc Cúc mỗi người một vẻ.

Hơn nữa bởi vì chân nâng cao, trong phòng lại không có người ngoài, nên hai nàng rất tùy ý, Tổ An có thể rõ ràng nhìn thấy bắp đùi trắng nõn cùng khu tam giác huyền bí sau chiếc quần lót nhỏ xíu.

Chỉ nghe Khương La Phu đang cười duyên nói chuyện với Thương Lưu Ngư:

- Tiểu Ngư Ngư, ta nói cái tất chân này thích hợp khí chất của ngươi nhất nha...

Thương Lưu Ngư đang cười định trả lời, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tổ An, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.

Trong nháy mắt nàng thu chân lại, mất tự nhiên sửa sang làn váy, khuôn mặt xưa nay nhã nhặn bình thản, lúc này lần đầu tiên xuất hiện vẻ đỏ bừng.

Đều do Khương La Phu, đang êm đẹp lại kéo ta tới mặc tất chân gì chứ.

Thấy nàng khác thường, Khương La Phu quay đầu trừng Tổ An một cái:

- Không có quy củ, tiến đến cũng không biết gõ cửa hả?

Nàng tương đối thản nhiên hơn nhiều, cặp đùi đẹp y nguyên để lên bàn, không có chút ý tứ che lấp, chỉ là chân hơi khép, che giấu cảnh xuân bên trong.

Tổ An oan uổng nói:

- Ta gõ cửa tồi, nhưng một mực không có người đáp, thấy cửa khép hờ, lúc này mới đẩy cửa vào.

Khương La Phu hừ lạnh:

- Xú tiểu tử, lần sau địa phương không nên vào thì đừng vào, miễn cho dẫn tới họa sát thân.

Tổ An bất đắc dĩ, nghĩ thầm chẳng lẽ hai ngươi đang làm sự tình gì không thể gặp người, sao nói nghiêm trọng như vậy chứ.

- Nói một chút đi, những ngày này đi nơi nào? Lần trước nghe Lưu Ngư nói ngươi bảo đi một chút sẽ trở lại, kết quả một mực không có tin tức, làm hại nàng vội vàng đến Sở gia cảnh báo, những ngày này cũng lo lắng thay ngươi.

Khương La Phu cười như không cười nhìn hắn.

Tổ An sững sờ, vô ý thức nhìn về phía Thương Lưu Ngư.

Sắc mặt Thương Lưu Ngư đỏ lên:

- Đừng nghe nàng nói lung tung, thật nói ra, Khương hiệu trưởng cũng rất quan tâm ngươi, vận dụng tất cả lực lượng của học viện tìm ngươi, đáng tiếc vẫn không có tin tức.

Khương La Phu xoay xoay bút chì trong tay:

- Dù sao ta và hắn giao dịch đã xong, hắn có chết hay không liên quan gì tới ta? Bất quá quả thật có chút kỳ quái, nhiều người như vậy đang tìm ngươi, vậy mà không hề có một chút tin tức, ngươi đến cùng đi chỗ nào?

Trước đó Tổ An đã chuẩn bị tốt giải thích, một mạch nói ra.

Nghe Long Ẩn Sơn thật có Long, Khương La Phu đứng bật dậy, hỏi rõ ràng phương vị, sau đó thân hình trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Trong không khí còn lưu lại mùi nước hoa đặc thù trên người Khương La Phu, Tổ An mộng bức:

- Đây là cái tình huống gì?

- Khương hiệu trưởng thích tu hành, vẫn luôn có hứng thú với cường giả trong truyền thuyết của các tộc, tiếc nuối lớn nhất là cho tới bây giờ chưa thấy qua Long thật, bây giờ nghe có tin tức của Long, làm sao kiềm chế được.

Thương Lưu Ngư giải thích.

Lúc này Tổ An mới hiểu, có điều nàng nhất định là không có cách nào tìm được con rồng kia.

- Tuy ngươi nói hời hợt, nhưng quá trình hẳn sẽ rất nguy hiểm?

Thương Lưu Ngư yên tĩnh nhìn hắn.

Tổ An sững sờ:

- Vì sao nói như vậy?

Bình Luận (0)
Comment