Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 641 - Chương 641: Nhảy Vào Hoàng Hà Cũng Rửa Không Sạch

Chương 641: Nhảy Vào Hoàng Hà Cũng Rửa Không Sạch Chương 641: Nhảy Vào Hoàng Hà Cũng Rửa Không Sạch

Thương Lưu Ngư cười nhạt:

- Lần trước ta đưa ngươi vật kia đã phá nát, xem ra ngươi đã từng bị thương tổn đủ để trí mạng.

- Không nghĩ tới không thể gạt được ngươi.

Tổ An nhịn không được cảm thán.

- Nói đến ngươi là có ân cứu mạng ta, thật không biết làm sao báo đáp ngươi.

- Ta cũng không nghĩ tới để ngươi báo đáp, huống chi chúng ta là bằng hữu.

Thời điểm Thương Lưu Ngư nói chuyện có một loại khí chất đặc biệt, như gió mát quất vào mặt, lại như sóng biển vỗ nhè nhẹ bãi cát.

- Như vậy sao được.

Tổ An nghiêm mặt nói.

- n cứu mạng làm sao có thể không báo đáp? Bất quá đồ vật tầm thường chắc hẳn tỷ tỷ sẽ không cảm thấy hứng thú, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể lấy ra vật trân quý nhất.

Thương Lưu Ngư nháy mắt mấy cái:

- ? ? ?

Dù không cần hắn báo đáp, nhưng nàng vẫn có chút hiếu kỳ, vật trân quý của hắn đến cùng là cái gì.

Tổ An trịnh trọng nói:

- n cứu mạng không gì báo đáp, xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Thương Lưu Ngư:

- ...

Tổ An tiếp tục nói:

- Mọi người thân quen như vậy, ngọc bội lần trước ngươi đưa ta còn không, cho ta vài chục cái phòng thân đi.

- Ngươi nghĩ nó là rau củ hả?

Thương Lưu Ngư cuối cùng nhịn không được, phiêu nhiên rời đi.

Đến từ Thương Lưu Ngư, điểm nộ khí +22!

Tổ An nghĩ thầm lá gan của mình càng ngày càng mập, bất quá khó được nhìn thấy Thương Lưu Ngư tức giận nha.

Theo hai nữ rời đi, văn phòng chỉ còn lại có hắn.

Vốn định dạo chơi khắp nơi, nhìn xem mỹ nhân hiệu trưởng đến cùng có bí mật gì, chơi thứ gì, lại cảm thấy hứng thú với cái gì.

Bất quá nghĩ đến trước đó nàng cảnh cáo, cuối cùng vẫn không dám loạn động, dù sao nàng ngồi ở vị trí cao, khẳng định có rất nhiều đồ vật trọng yếu, vạn nhất thật nhìn thấy thứ không nên nhìn thì phiền phức.

Mấu chốt là hắn không muốn bởi vậy mất đi tình hữu nghị với nàng, bắp đùi của mỹ nhân hiệu trưởng vẫn phải ôm chặt, không thể bởi vì nhỏ mất lớn.

Thời điểm muốn rời khỏi, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấy trên ghế có mấy đôi tất chân lộn xộn.

Hẳn là vừa rồi Khương La Phu và Thương Lưu Ngư lưu lại.

- Cái này chẳng phải là nguyên vị? Gia hỏa Vi Tác kia nằm mộng cũng muốn lấy nha.

Tổ An nghĩ thầm đang rầu không có lý do đi Vi gia.

Phải biết ngay cả Mễ lão đầu cũng không dám đi Vi gia, hắn không rõ ràng nguyên nhân bên trong, nghĩ tới nghĩ lui hẳn là bên trong có tồn tại gì để hắn kiêng kị.

Ngay cả Mễ lão đầu cũng không dám, hắn vẫn có tự mình hiểu lấy.

Có điều hắn có ưu thế, là quan hệ với Vi Tác, có thể quang minh chính đại đi Vi phủ.

Nhưng cũng phải tìm lý do hợp lý, bằng không mà nói sẽ khiến người hoài nghi.

Nhìn chằm chằm tất chân thật lâu, cuối cùng Tổ An vẫn từ bỏ ý nghĩ này, dù sao hắn cũng không muốn vì nhiệm vụ của Mễ lão đầu, mà bị hai nữ truy sát.

Đúng lúc này, Thương Lưu Ngư vội vã chạy về, Tổ An sững sờ:

- A, tại sao lại trở về?

- Ta để quên đồ vật.

Thương Lưu Ngư hơi đỏ mặt, bước nhanh về phía trước, cho tới bây giờ chưa từng thấy thân hình nàng nhanh như vậy.

- Tìm được rồi, ta đi trước, ngươi nhớ đóng cửa.

Vội vàng để lại một câu, Thương Lưu Ngư đã chân trời mờ mịt.

Tổ An chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mấy cái tất chân trên ghế đã không thấy tăm hơi.

- Thật nguy hiểm!

Tổ An may mắn không thôi, nếu vừa rồi mình bị ma quỷ ám ảnh cầm, lúc này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Đồng thời có chút hồ nghi, vì cái gì người trong thành đều nói Thương Lưu Ngư không lấy tu hành nổi danh, phần lớn nói nàng chỉ tầm Tứ phẩm, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó, làm sao có thể mới Tứ phẩm?

Đi ra văn phòng, Tổ An trực tiếp về Hoàng tự ban, rất lâu không lên lớp, quan hệ với Vi Tác tựa hồ cũng lạnh nhạt không ít.

Bất quá khi Vi Tác nhìn thấy hắn, ánh mắt sùng bái như nước sông cuồn cuộn kia cho hắn biết mình nghĩ nhiều.

Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, bầu không khí rất nhanh lại nhiệt liệt lên, dường như trở lại lúc vừa khai giảng.

Hai người đang kề vai sát cánh trò chuyện, bỗng nhiên Uông Nguyên Long xuất hiện ở trước mặt:

- A Tổ, tối nay ta ở tầng cao nhất của Tứ Phương Các thiết yến, một là cảm tạ lần trước ngươi cứu mạng, hai là chúc mừng ngươi bình an trở về, nhất định phải quang lâm nha.

Tổ An khó xử:

- Nhưng ta mới vừa cùng Vi Tác hẹn đi ăn cơm.

Uông Nguyên Long mỉm cười:

- Không sao, có thể mời Vi huynh đệ theo. Lần này còn có Tạ tiểu thư, Thu đại gia… quang lâm, các nàng đều vì mặt mũi của A Tổ ngươi mới đến, ngày bình thường mời cũng không mời được, Vi huynh đệ cũng đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Vi Tác đáp ứng ngay:

- Ha ha, tốt, cầu còn không được.

Tổ An tự nhiên cũng không có dị nghị, lúc này Uông Nguyên Long mới hài lòng rời đi.

Đợi sau khi hắn đi, Vi Tác cảm khái nói:

- Vẫn là lão đại lợi hại, có thể được Uông Nguyên Long chiêu đãi ở tầng cao nhất Tứ Phương Quán.

Tổ An khẽ giật mình:

- Cái này có gì đặc biệt?

Vi Tác đang muốn giải thích, bỗng nhiên một thanh âm mềm mại vang lên ở ngoài phòng học:

- A Tổ...

Nhìn thấy thiếu nữ kia, Tổ An lập tức chạy tới:

- Tiểu Hi...

Hắn đang có sự tình muốn tìm nàng, lúc trước từ trên người Trần Huyền tìm được bình thuốc kia, cần nàng giúp đỡ nhìn xem là cái gì.

Thấy hắn đi ra, ánh mắt của Kỷ Tiểu Hi cười giống như vầng trăng khuyết:

- Tổ đại ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Trong lòng Tổ An ấm áp:

- Nghe nói những ngày này mỗi ngày ngươi đều đến phòng học xem ta có về chưa, thực là để ngươi lo lắng.

- Nào có.

Gương mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ ửng nói.

- Ta không có tới mỗi ngày...

Bình Luận (0)
Comment