Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Ít Sờ Sờ (2)

Chương 649: Ít Sờ Sờ (2) Chương 649: Ít Sờ Sờ (2)

Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là không buông tha cho bất kỳ cơ hội nào kiếm điểm nộ khí.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, gia hỏa này cuồng vọng đến có chút khoa trương nha.

Tạ Đạo Uẩn nhíu mày, phải biết nàng cũng nghe qua tài danh của Hứa Khâm Tùng, ngay cả nàng cũng không có nắm chắc có thể thắng đối phương dễ dàng, gia hỏa này tự tin từ đâu tới?

Tuy hắn am hiểu soạn nhạc, nhưng cái này và tài hoa là hai chuyện khác nhau nha.

Đến từ Hứa Khâm Tùng, điểm nộ khí +666!

Hắn chưa bao giờ thấy qua gia hỏa cuồng vọng như vậy, kiềm nén lửa giận nói:

- Đã như vậy, vậy thì mời tiếp chiêu đi.

- Tướng quân bắn hổ, lực lượng cường đại, căng cứng cứng rắn.

Giữa sân không ít người tự xưng là tài tử, nghe được vế trên từng cái ào ào nghiên cứu, ngay cả Tạ Đạo Uẩn cũng nhíu mày suy tư.

Vế trên nhìn như đơn giản chỉ là đoán chữ, nhưng lại vận dụng một điển tịch.

Trong lịch sử có vị tướng quân ở dã ngoại nhìn thấy cách đó không xa có mãnh hổ, trong lúc bối rối giương cung lắp tên bắn tới, sau khi bắn trúng nhìn kỹ, phát hiện nào có lão hổ gì, chỉ là một tảng đá hình dáng giống lão hổ mà thôi, bất quá dưới một tên, vẫn xâm nhập vào trong viên đá, thế nhân đều tán thán lực lượng của hắn mạnh mẽ.

Cho nên thật muốn đối lại cũng rất phiền toái.

Chỉ có Tổ An khịt mũi coi thường, còn tưởng văn nhân ở thế giới này có bản lãnh gì, kết quả chỉ như vậy?

Sau đó hắn há miệng đáp:

- Quý phi say rượu, thân thể còn nằm, chớ mò chớ mò.

Tạ Đạo Uẩn mặc niệm vế dưới, đối cực kỳ tinh tế, chỉ bất quá ý tứ trong vế đối khó tránh khỏi có chút...

Trịnh Đán hé miệng cười duyên, gia hỏa này quả nhiên có thực tài.

Hứa Khâm Tùng tay chỉ Tổ An không ngừng run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng lên:

- Ngươi cái này... có nhục nhã nhặn!

Đến từ Hứa Khâm Tùng, điểm nộ khí +145!

Tổ An mỉm cười:

- Cái gì gọi là có nhục nhã nhặn, cái này rõ ràng là có ý khuyên nhủ, chỉ có ngươi hiểu sai ý mà thôi?

Hứa Khâm Tùng hậm hực hừ lạnh:

- Tính ngươi đối được, ta lại ra một vế, ngươi nghe cho kỹ, ta không tin ngươi còn có thể mưu lợi đối được.

- Đối được thì đối được, cái gì gọi là coi như ta đối được? Ngươi còn có bản lãnh gì thì sử dụng đi, bất quá nhìn tài nghệ của ngươi, đoán chừng cũng không ra được thiên cổ tuyệt đối gì.

Tổ An xem thường nói.

Trong mắt Hứa Khâm Tùng lóe lên vẻ tàn khốc:

- Nghe kỹ, vế trên là bách thiện hiếu vi tiên, thường hay về thăm nhà!

Vế đối này vừa ra, giữa sân nhất thời rơi vào an tĩnh, tất cả mọi người lấy ánh mắt quỷ dị nhìn hai người.

Ai cũng biết Tổ An thuở nhỏ phụ mẫu mất sớm, ngay cả thúc phụ từ nhỏ nuôi hắn lớn cũng chết, hắn còn có nhà nào mà về?

Còn Sở gia, hắn bất quá chỉ là người ở rể, ở thế giới này, sẽ không ai coi đó là nhà của hắn.

Người ngay cả nhà cũng không có, để hắn đến chỗ nào thăm?

Tạ Đạo Uẩn cũng cau mày nói:

- Hứa công tử, ngươi như vậy khó tránh khỏi có chút quá phận.

Hứa Khâm Tùng mỉm cười:

- Lời này của Tạ tiểu thư ta nghe không hiểu. Vế trên của ta nói có vấn đề sao? Mỗi người đều không tán thành điểm ấy sao? Chẳng lẽ đến chỗ hắn lại không được.

Tạ Đạo Uẩn há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì, hiện tại giải thích thay Tổ An, chẳng phải gì trúng bẫy của hắn, quét mặt mũi của Tổ An.

Nàng lo âu nhìn Tổ An, lại ngoài ý muốn phát hiện trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ khó chịu hoặc tức giận gì.

Tổ An nhìn Hứa Khâm Tùng:

- Huynh đệ ngươi mắt hơi thâm quầng nha.

- Mắc mớ gì tới ngươi.

Hứa Khâm Tùng hừ lạnh.

- Loại người ngày đêm nghiên cứu học vấn giống như chúng ta, nghỉ ngơi không tốt, mắt hơi thâm quầng là rất bình thường.

- Kỳ quái, theo lời ngươi nói, ý tứ mắt không thâm quầng chính là không có dụng công đọc sách? Tạ đại tiểu thư là đệ nhất tài nữ của Minh Nguyệt Thành chúng ta, mắt nàng không có quầng thâm nha.

Tổ An chỉ chỉ Tạ Đạo Uẩn.

Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn đỏ lên, nghĩ thầm lôi ta vào làm gì.

Mọi người nhìn gương mặt mịn màng của Tạ Đạo Uẩn, từng người tán thưởng không thôi, thuận tiện quay đầu nhìn hằm hằm Hứa Khâm Tùng.

Hứa Khâm Tùng vội vàng khoát tay nói:

- Ta không phải ý tứ kia, có khi thể chất nam nữ khác biệt.

Tổ An đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, chỉ chỉ người xung quanh:

- Ngươi nhìn người khác cũng không có mấy cái mắt thâm quầng nha, chẳng lẽ cũng không chăm chỉ bằng ngươi?

Hứa Khâm Tùng tự nhiên biết không thể chọc nhiều người tức giận, vội vàng giải thích:

- Đừng ngậm máu phun người, ta không phải ý tứ kia!

Đến từ Hứa Khâm Tùng, điểm nộ khí +444!

- A ta minh bạch.

Tổ An cười ha ha.

- Xem ra hơn phân nửa là ngươi túng dục quá độ, dẫn đến thân thể hư nhược.

- Ngươi nói bậy!

Hứa Khâm Tùng giận dữ, có điều hắn lập tức kịp phản ứng.

- Ngươi đối không được thì nói đối không được, cần gì nói nhăng nói cuội qua chuyện khác?

Đến từ Hứa Khâm Tùng, điểm nộ khí +666!

- Ai nói ta không đối được?

Tổ An cười thần bí.

- Vế trên của ngươi là bách thiện hiếu vi tiên, thường hay về thăm nhà, căn cứ tình huống của ngươi, ta tặng ngươi một vế dưới… vạn ác dâm vi thủ, ít ra ngoài sờ sờ.

Toàn trường đầu tiên là yên tĩnh, sau đó cười vang.

Ngay cả Tạ Đạo Uẩn cũng đỏ bừng cả mặt, gia hỏa này thật là suy nghĩ khác người, mỗi câu đối đều không thể rời bỏ ý tứ kia.

Khuôn mặt của Hứa Khâm Tùng đỏ bừng:

- Ngươi ngươi ngươi... Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn!

Đến từ Hứa Khâm Tùng, điểm nộ khí +999!

Đáng tiếc thanh âm của hắn đã sớm bị người xem náo nhiệt bao phủ.

Tang Thiên nhìn thấy vậy, nhịn không được thầm mắng một tiếng:

- Phế vật!

Bình Luận (0)
Comment