Hứa Khâm Tùng như bị kích thích, cao giọng nói:
- Ta còn có câu đối, còn có...
Vốn lấy tài hoa của hắn, muốn ra một số câu đối rất dễ dàng, nhưng hai câu trước đều bị đối phương dùng sờ sờ phá giải, để hắn trong lúc nhất thời hoài nghi nhân sinh, căn bản không biết nên ra vế gì mới có thể lật về một ván.
Thấy hắn ấp a ấp úng, Tổ An cười cười:
- Được rồi, vừa rồi đều là ngươi ra đề, ta đều đáp được, hiện tại đến phiên ta ra đề mục cho ngươi.
Nghe hắn nói, Hứa Khâm Tùng tỉnh táo lại:
- Ngươi ra đề mục đi!
Vừa rồi loạn lòng người, bây giờ phòng thủ phản kích cũng không có vấn đề, chỉ cần liên tục đối trúng hai câu, khí thế có thể quay về.
Lấy học thức của hắn, chỉ là một người ở rể, dù có chút học thức, ta cũng không tin có thể thắng ta!
Tổ An liếc nhìn Tang Thiên, nghĩ thầm là ngươi trêu chọc trước, vậy cũng đừng trách ta.
Sau đó hắn nhìn Trịnh Đán nói:
- Nhất khẩu nhật, nhất thêm nhật là sáng, nhất thêm sáng là đán, sáng sớm hạn, một hạn thăng thiên! (*chịu đấy, méo hiểu kiểu gì)
Hứa Khâm Tùng buông lỏng một hơi, nghĩ thầm người ở rể cuối cùng chỉ là người ở rể, bất quá chỉ là đoán chữ đơn giản, nhất thêm khẩu trong nhật, nhất thêm nhật là sáng, nhất thêm sáng là...
Hắn đang suy nghĩ làm sao ứng đối, lại nghe Tang Thiên giận tím mặt:
- Ngươi nhìn Trịnh tiểu thư làm gì!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!
Hứa Khâm Tùng bỗng nhiên giật mình, nghĩ đến khuê danh của Trịnh tiểu thư cũng là Đán, vậy chẳng phải vế trên còn ẩn chứa một loại ý tứ nào đó?
Nghĩ tới đây hắn đổ mồ hôi lạnh, vốn cảm thấy câu đối rất dễ, trong lúc nhất thời vậy mà không thể vào tay.
Đối mặt Tang Thiên gào thét, Tổ An nhún vai:
- Trịnh tiểu thư xinh đẹp, ta nhìn nàng không phải rất bình thường sao? Tang tướng quân cũng không thể bởi vì các ngươi có hôn ước, thì tước đoạt quyền thưởng thức vẻ đẹp của chúng ta chứ?
- Trong câu đối của ngươi, ý tứ rõ ràng là... rõ ràng là...
Tang Thiên nhất thời nghẹn lời, hắn làm sao có thể nói ra để ảnh hưởng danh dự của vị hôn thê chứ.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +250!
Ngay cả Tạ Đạo Uẩn cũng oán trách nhìn Tổ An một chút, gia hỏa này ở trên người Trịnh Đán làm bài văn như vậy, khó tránh khỏi có chút quá mức.
- Chỉ thuận miệng biên một chữ đán, cũng không có nhằm vào bất luận người nào, huống chi ngay cả Trịnh tiểu thư cũng không thèm để ý đây, ngươi ở chỗ này gấp cái gì.
Tổ An hừ lạnh.
Tang Thiên đi đến bên cạnh Trịnh Đán, nhỏ giọng nói:
- Ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi nói một câu, hôm nay dù đắc tội Sở gia, ta cũng phải giáo huấn tiểu tử thúi này.
Ai biết sắc mặt của Trịnh Đán đỏ lên, lắc đầu:
- Câu đối của Tổ đồng học cực kỳ tinh xảo, ngay cả ta cũng có chút bội phục đây.
Trong mọi người, chỉ sợ chỉ có nàng chính thức hiểu được hàm nghĩa của vế trên, hoàn toàn là miêu tả tràng cảnh nửa tháng lúc trước của hai người ở trong sơn động.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, hạ thân ẩn ẩn ẩm ướt.
Ở trước mặt nhiều người bị hắn dùng lời nói tràn ngập ám chỉ như vậy đùa giỡn, Trịnh Đán chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn kích thích.
Tang Thiên ngây ngốc nhìn nàng, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy vị hôn thê trước mắt có chút lạ lẫm, bất quá nghĩ lại, nàng xử lý như vậy cũng đúng, nếu nàng thừa nhận, chẳng phải tự động nhảy vào trong bẫy của đối phương? Như thế sẽ tổn thất danh dự lớn hơn.
Vừa nghĩ như thế, cả người hắn nhẹ nhõm mấy phần.
Tổ An chú ý tới ánh mắt của Trịnh Đán ngập nước, trong lòng hơi động, suy nghĩ làm sao tìm chút thời gian gần gủi nàng...
Lúc này Uông Nguyên Long thân là chủ nhân rốt cục lên tiếng:
- Vị Hứa công tử này lâu như vậy cũng không đối được, vậy chúng ta lên trước. Đương nhiên, nếu Hứa công tử nghĩ ra vế dưới, tự nhiên cũng có thể đi đến tầng cao nhất, tất cả tiêu phí do Uông mỗ mời.
Tổ An nghe mà âm thầm bội phục, quả nhiên không hổ là con em đại gia tộc, nói chuyện giọt nước không lọt, thậm chí còn chiếu cố mặt mũi của Hứa Khâm Tùng.
Vi Tác thì hưng phấn vỗ tay:
- Lão đại thật lợi hại, quả thực là tinh thông mọi thứ, hiện tại ta đối với ngươi thật sự là đầu rạp xuống đất.
Tổ An cười ha ha:
- Đâu có đâu có...
Hứa Khâm Tùng tức đến ứa gan, cảm thấy đối phương nịnh nọt mỗi một chữ đều là đang đánh mặt mình, vì vậy hắn nói:
- Tổ An có thể đi lên thì thôi, nhưng gia hỏa này có tài đức gì!
Hắn đã sớm chú ý tới Vi Tác và Tổ An quan hệ mật thiết, hẳn là bằng hữu.
Mình không giải quyết được Tổ An, làm xấu mặt bằng hữu của hắn cũng có thể vãn hồi chút mặt mũi.
Chỉ thấy hắn chỉ vào Vi Tác, ánh mắt mọi người cũng nhìn tới.
Trong lòng Vi Tác phát lạnh, xong đời, mình cũng không có bản lĩnh như lão đại, lần này sẽ bị đuổi ra Tứ Phương Các, mất mặt a.
Hắn hận không thể tát mình một cái, khiêm tốn một chút không tốt sao, vừa rồi vì sao nhảy ra hấp dẫn cừu hận chứ.
Tạ Đạo Uẩn cau mày, nhưng không nói gì thêm, nàng không quen Vi Tác, nếu không phải Tổ An, chỉ sợ nàng cả đời cũng sẽ không cùng hắn xuất hiện chung một chút.
Uông Nguyên Long cũng không nói gì, hôm nay vốn không có ý định mời Vi Tác, là bởi vì Tổ An yêu cầu mới mời hắn tới.
Vì Tổ An, hắn có khả năng bốc lên mạo hiểm phá hư danh tiếng của Tứ Phương Các, cưỡng ép mang hắn lên lầu.
Nhưng Vi Tác thì không cần thiết.
Tuy Vi gia có thân thích làm quan ở kinh thành, nhưng dù sao chỉ là quan viên Nội Đình, một năm cũng chưa chắc về Minh Nguyệt Thành một lần, Uông gia và bọn hắn xưa nay không có giao tình gì.
Vi Tác hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, hắn không muốn Tổ An khó xử, cũng không nguyện ý lưu lại nơi này tự rước lấy nhục, nhìn Tổ An nói:
- Lão đại, vậy ta về trước.