Nói đùa cái gì, vừa rồi ngay cả Hứa Khâm Tùng cũng thua, hắn làm sao có thể ngốc đến đi so đối câu gì?
Lại nói, rõ ràng là vì để Tổ An xấu mặt, kết quả mình ra trận chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân.
- Thi từ?
Tổ An cổ quái.
- Ngươi khẳng định muốn so thi từ?
Nói đùa cái gì, sau lưng ta là Đường thi Tống từ đặt cơ sở, còn có vô số thi nhân ủng hộ, so thi từ thực sự là...
Những người xuyên việt kia từng cái chép văn sống đến phong sinh thủy khởi, không nghĩ tới hôm nay cũng đến phiên ta thoải mái.
Lúc này Tạ Đạo Uẩn cũng sinh ra hứng thú:
- Không biết lấy cái gì làm đề mục đây?
Tang Thiên mở miệng nói:
- Lấy văn tài của Tổ huynh, đề mục bình thường khẳng định là không làm khó được hắn, không bằng ta chọn cái ít thấy tới biểu dương công lực của Tổ huynh, ân, lấy cóc ghẻ làm đề được không?
Lời vừa nói ra, cả phòng rơi vào yên tĩnh, tuy hắn nói đường hoàng, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết là nhằm vào Tổ An.
Không chỉ châm chọc hắn và Sở đại tiểu thư giống như cóc ghẻ và thiên nga, hơn nữa châm chọc vừa rồi hắn hiến ân tình với mấy cô nương xinh đẹp bất quá là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thu Hồng Lệ hơi nhíu mày:
- Cái đề mục này không hay, dùng cóc ghẻ có thể làm ra thơ hay gì, không bằng đổi một cái.
Tổ An nghĩ thầm nữ nhân này mặt ngoài lãnh đạm, trên thực tế vẫn rất quan tâm ta nha, vậy ta tha thứ hành động của ngươi vừa rồi.
Tạ Đạo Uẩn cũng phụ họa:
- Không sai, chưa từng nghe nói qua có dạng đề mục như vậy, cũng chưa từng có thơ như vậy, ta cũng tán thành thay đổi.
Chỉ có Trịnh Đán cười không nói, thân phận của nàng đã định trước nàng không tiện ở trước mặt mọi người phủ định vị hôn phu đến giúp Tổ An, có điều nàng cũng muốn nhìn Tổ An ở trước mặt nữ nhân ra chút xấu hổ, miễn cho đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Uông Nguyên Long cũng ở một bên khuyên bảo, hắn âm thầm hối hận, sớm biết như vậy thì không nên để bọn hắn ngồi cùng, đây không phải tự vả mặt mình sao?
Bất quá Tổ An lại khoát tay nói:
- Không sao, ta lại cảm thấy cóc ghẻ rất tốt, bởi vì cái gọi là cóc ghẻ không muốn ăn thịt thiên nga không phải cóc ghẻ tốt.
Tạ Đạo Uẩn cười khúc khích, ngay sau đó vội vàng che miệng, hiển nhiên cảm thấy như vậy có chút thất lễ.
Trong mắt Thu Hồng Lệ cũng hàm chứa ý cười, nam nhân này không giống những người trước kia gặp, thật rất thú vị.
Trong đầu Trịnh Đán thì hiện lên hình ảnh đối phương chinh chiến trên người mình, bày ra đủ loại tư thế, nhất là cái thứ của nợ kia, mỗi lần đều đính chặt ở nơi sâu nhất trong người mình, nghĩ thầm Thiên Nga Trắng như mình không phải cũng bị con cóc ghẻ kia chà đạp sao.
Tang Thiên nhìn thấy ba đại mỹ nhân cười đến nhánh hoa run rẩy, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.
Lúc này Tổ An nói tiếp:
- Ta đã nghĩ ra một bài.
- Nghĩ ra một bài?
Mọi người giật mình, cóc ghẻ thật có thể lấy ra làm thơ?
Mấu chốt là từ khi ra đề đến bây giờ mới bao nhiêu thời gian, cho dù là đề mục bình thường, cũng không có nhanh như vậy chứ?
Ngay cả Tạ Đạo Uẩn cũng có chút hiếu kỳ, muốn nghe xem hắn có thể làm ra bài thơ như thế nào.
Tang Thiên cũng giật mình, có điều hắn nghĩ nhanh như vậy coi như làm ra cũng chẳng thành hồn, sau đó vừa cười vừa nói:
- Tổ huynh quả nhiên lợi hại, Tang mỗ rửa tai lắng nghe.
Tổ An đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn hồ sen nơi xa, mở miệng nói:
- Ngồi bên hồ nước như hổ ngồi, dưới cây xanh tươi dưỡng tinh thần.
Nghe được hai câu này, trong đầu mọi người hiện ra hình tượng của cóc ghẻ, ngay cả Tang Thiên cũng không thể không thừa nhận, gia hỏa này vẫn có chút tài năng.
Chỉ có Tạ Đạo Uẩn lại cau mày, câu đầu tiên còn miễn cưỡng, nhưng câu thứ hai chỉ là mức độ của vè, vốn vội vàng như thế, có thể viết ra hai câu thơ cũng được, nhưng trước đó nàng kiến thức từ khúc kinh diễm của đối phương, nên trong lòng không tự giác ôm chờ mong rất cao.
Lúc này Tổ An lại nói tiếp:
- Xuân tới ta không mở miệng trước, côn trùng nào dám lên tiếng?
Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Tuy thi từ chú trọng trau chuốt từ ngữ, nhưng càng trọng yếu là biểu đạt tinh thần khí phách.
Bài thơ này từ tài văn chương chỉ có thể nói bình thường, nhưng luận khí thế lại là đỉnh cấp trong đỉnh cấp.
Tạ Đạo Uẩn vốn có chút thất vọng, kết quả sau khi nghe được hai câu sau thì ánh mắt tỏa sáng, trong miệng mặc niệm hai câu nói kia, ánh mắt nhìn về phía Tổ An có chút bất đồng.
Nam nhân này không hề cà lơ phất phơ như mọi người tưởng tượng nha.
Trong mắt Thu Hồng Lệ cũng hiện lên dị sắc, trước đó đoán được cảm tình của hắn và Sở Sơ Nhan tốt hơn mọi người nghĩ, nàng do dự không biết có nên tiếp tục áp dụng kế hoạch trước đó không, dù sao kế hoạch của nàng điều kiện tiên quyết là hắn và Sở gia không thuận.
Nhưng bây giờ nàng nghĩ rõ ràng, chỉ nhìn khí phách của đối phương, thì nên tiếp tục áp dụng kế hoạch kia, chỉ là cùng Sở Sơ Nhan đoạt nam nhân mà thôi, trên dung mạo nàng tự nhận là không thua, phương diện thủ đoạn dẫn dụ nam nhân, nàng hơn xa đối phương, vừa nghĩ như thế, tâm tư trong khoảng thời gian này có chút hỗn loạn dần dần an định lại, ánh mắt nhìn hắn cũng nhiều thêm một tia nhu hòa.
Chỉ có Trịnh Đán thì khó chịu, hừ, gia hỏa này lại bắt đầu câu nữ nhân.
Có điều nàng lại sợ hãi cả kinh, dù sao mình và hắn là không có khả năng, vì sao còn phải ăn dấm chứ?
Nghĩ đến hôn ước với Tang Thiên, thần sắc của nàng có chút ảm đạm.
- Tổ huynh quả nhiên là đại tài!
Uông Nguyên Long mỉm cười, đi đầu vỗ tay, Vi Tác như ở trong mộng mới tỉnh, vỗ tay kịch liệt.