- Đa tạ Tổ huynh lý giải.
Vi Hoằng Đức cười cười, lúc này mới rời đi.
Tổ An vào phòng, sớm có gia đinh đưa y phục tới, trong phòng cũng chuẩn bị một thùng lớn nước nóng.
- Ta tắm rất lâu, lát nữa các ngươi đừng tới quấy rầy ta.
Tổ An vì phòng ngừa bị gia đinh phát hiện, cố ý dặn dò.
- Vâng!
Mấy gia đinh kia nhanh chóng rời đi.
Tổ An thầm bĩu môi, Vi phủ này không khỏi quá keo kiệt, nha hoàn cũng không phái một cái, chẳng lẽ còn sợ ta làm loạn sao.
Đậu đen rau muống quy đậu đen rau muống, nhưng hắn vẫn không quên mục đích chuyến này, khóa trái cửa, sau đó trở về bên thùng tắm, cởi quần áo bẩn xuống, lấy ra y phục dạ hành sớm đã chuẩn bị.
Sau đó hắn yên lặng nhảy ra cửa sổ, tiềm hành ở trong Vi gia.
Không biết vì sao, trong Vi gia rất ít đèn lồng, ánh sáng tối hơn Sở phủ rất nhiều.
Bất quá như vậy càng thuận tiện hắn hành sự.
Trực tiếp tới chỗ Vi Hoằng Đức nói, hắn lặng lẽ ẩn núp qua.
Có lẽ bởi vì hắn vốn ở trong Vi gia, tránh đi phòng tuyến bên ngoài nghiêm mật nhất, dọc theo con đường này hắn không có đụng phải bao nhiêu thủ vệ.
Ngẫu nhiên đụng phải mấy cái, cũng bị hắn dễ dàng tránh thoát.
Bây giờ hắn có Minh Kính Phi Đài che dấu khí tức, trừ khi bị người dùng mắt thường nhìn, bằng không rất khó phát giác được hắn tồn tại, quả nhiên là lợi khí ẩn núp nha.
Đi vào tiểu viện kia, Tổ An chui vào một căn phòng bắt đầu lục lọi.
Đáng tiếc muốn tìm được nói nghe thì dễ?
Lật một hồi, Tổ An liền từ bỏ, làm chuyện ngu xuẩn như vậy cũng không phải phong cách của hắn.
- Đáng tiếc không biết trong hộp đựng cái gì, một chút manh mối cũng không có, làm sao tìm được.
Tổ An đau đầu.
Hắn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, phát hiện nơi xa có một gian phòng còn ánh sáng.
Hơi do dự, cuối cùng dự định đi qua xem xét, xem có thể tìm được manh mối gì hay không.
Dù sao hắn có Minh Kính Phi Đài, cẩn thận một chút vấn đề sẽ không lớn.
Cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh gian phòng, loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, trong lòng hắn giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống, trước kia xem nhiều phim truyền hình như vậy, người ở bên ngoài nghe lén, không cẩn thận in bóng trên cửa sổ, bị người bên trong phát hiện, hắn cũng không muốn phạm phải loại sai lầm não tàn này.
- Cha nuôi, sự tình gì làm phiền ngài tự thân xuất mã vậy?
Thanh âm này không phải của huynh đệ Vi thị, nghe như trung niên, nghĩ đến hẳn là Vi gia gia chủ.
- Trước đó không lâu chúng ta thu được tình báo trọng yếu, tựa hồ có tin tức của lão bằng hữu mất tích rất nhiều năm, hoàng thượng cố ý phái ta tới xem xét một chút.
Một âm thanh thâm trầm vang lên, nghe cực kỳ không thoải mái.
Tổ An nhíu mày, giọng điệu này sao nghe giống của Mễ lão đầu như vậy.
- A, không biết là chuyện gì lại kinh động đến cả hoàng thượng?
- Hừ, không nên hỏi thì đừng hỏi.
- Vâng vâng vâng, cha nuôi dạy rất đúng, con nuôi lỡ lời. Bất quá ta cũng coi như quen thuộc Minh Nguyệt Thành, không biết có thể giúp gì hay không?
- Tạm thời không cần, ta tự có sắp xếp. Hắc hắc, lão bằng hữu kia rất giảo hoạt, nếu sớm đả thảo kinh xà để hắn biết, chúng ta lại muốn tìm được hắn sẽ rất khó.
- Cha nuôi quả nhiên anh minh thần võ...
Tổ An ở bên ngoài nghe mà chau mày, xem ra cha nuôi hẳn là thái giám từ trong hoàng cung đi ra.
Ngươi hỏi hắn làm sao biết đối phương là thái giám, trong phim truyền hình, loại hình tượng này nhiều lắm, hơn nữa vừa rồi đối phương nói, thanh âm quả thực là một cái khuôn mẫu.
Chờ một chút, Mễ lão đầu nói chuyện cũng có chút giống...
Cũng không biết thái giám thần bí này tới tìm ai, hơn nữa nhìn bộ dáng là theo lệnh vua đi tới.
Nghĩ đến Sở gia và Hoàng Đế đối nghịch, hắn không khỏi toát mồ hôi, bất quá suy nghĩ một chút hẳn không phải nhằm vào Sở Trung Thiên, dù sao đối phương nói là lão bằng hữu, Sở Trung Thiên nhìn như thế nào cũng không giống như bằng hữu của người này.
Chẳng lẽ là vì Mễ lão đầu?
Càng nghĩ càng có khả năng, dù sao thân phận của Mễ lão đầu quá thần bí, hơn nữa tu vi lại cao.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm âm lãnh:
- Ai!
Tổ An sợ hãi, nghĩ mình bại lộ, định thi triển Đại Phong chạy trốn, dù sao nếu như bị bắt, người kia tuyệt đối không phải hắn có thể đối phó.
Đúng lúc này, trên nóc nhà truyền đến dị thanh, một người áo đen lấy tốc độ còn nhanh hơn hắn tưởng tượng bỏ chạy.
Tổ An buông lỏng một hơi, xem ra là con quỷ xui xẻo khác bại lộ tung tích, ta đã nói rồi, Minh Kính Phi Đài vẫn rất đáng tin.
Chỉ bất quá sao nhìn thân ảnh kia quen mắt như vậy nhỉ?
Thời điểm người kia nhanh chóng đào tẩu, bỗng nhiên một tiếng rít thê lương vang lên, một cái chén trà xoay tròn từ trong phòng bắn ra.
Tốc độ quá nhanh, cơ hồ rất khó nhìn rõ quỹ tích.
Cơ hồ là nháy mắt, chén trà phát sau mà đến trước, trực tiếp đánh trúng sau lưng bóng đen kia.
- A ...
Một tiếng gọi to duyên dáng, hắc ảnh kia từ giữa không trung rơi xuống.
Tổ An biến sắc, thanh âm này càng quen thuộc, còn nữa, dù có y phục dạ hành cũng khó che giấu được bộ ngực ngạo nhân, đều biểu hiện nàng là người mình quen thuộc kia.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên âm thanh thâm trầm:
- Đại Bảo, sự tình bên ngoài giao cho ngươi.
- Vâng, cha nuôi nghỉ ngơi thật tốt, nhi tử nhất định bắt thích khách kia tới để cha nuôi xử lý!
Hắn đúng là Vi gia gia chủ Vi Đại Bảo.
Ngay sau đó nghe đến tiếng bước chân vội vàng đi ra ngoài.
Tổ An cẩn thận từng li từng tí theo góc tường rời đi.
Vừa rồi gia hỏa kia cách xa như vậy, chỉ bằng một cái chén trà cũng trọng thương người kia, tu vi kinh khủng bực nào, nếu hắn dám làm ra động tĩnh, hơn phân nửa sẽ chết chắc.