Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 655 - Chương 655: Đều Có Giữ Lại

Chương 655: Đều Có Giữ Lại Chương 655: Đều Có Giữ Lại

Thẳng đến triệt để lui ra xa, hắn mới buông lỏng một hơi, sau đó vội vàng chạy đi.

Một bóng người xinh đẹp thất tha thất thểu chạy ở giữa các hòn non bộ, vừa rồi nàng thật vất vả từ trong một đống thị vệ vây công chạy ra, đáng tiếc đã nỏ mạnh hết đà.

Vừa rồi người bí ẩn kia ra tay xém chút đánh tan nguyên lực toàn thân nàng, dù như thế nàng cũng bị thương nặng, hôm nay sợ rằng không trốn thoát được.

Đúng lúc này, nàng cảm giác tay bị người tóm lấy, nội tâm giật mình, đang muốn quay người công kích, lại nhìn thấy một khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tổ An nói:

- Đi theo ta!

Nữ tử trước mắt che mặt, thế nhưng ánh mắt quen thuộc còn có trước ngực ba đào to lớn, đều đã bán đứng nàng.

Không phải Bùi Miên Mạn thì là ai!

Lúc này cũng không kịp hỏi tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây, bởi vì cách đó không xa xuất hiện bóng thị vệ, hắn kéo đối phương nhanh chóng bỏ chạy.

Bùi Miên Mạn nhận ra là hắn, nên không phản kháng nữa, đi theo hắn một đường chạy trốn.

Hắn còn chưa quen thuộc Vi gia, cảm nhận được khắp nơi đều là hộ vệ, ngay cả Vi gia gia chủ cũng tự mình dẫn người đuổi theo, đành phải mang theo Bùi Miên Mạn trở lại gian phòng của mình.

Cũng không lâu lắm, cửa bị người từ bên ngoài thô bạo phá tan, một đám người cầm đuốc và đao kiếm trực tiếp xông tới.

Cầm đầu là một trung niên, bộ dáng giống Vi Hoằng Đức mấy phần, nghĩ đến hẳn là Vi gia gia chủ Vi Đại Bảo.

- Vi huynh, đây là...

Lúc này Tổ An đã cởi quần áo ở trong thùng tắm, vẻ mặt “hoảng hốt” nhìn Vi Hoằng Đức.

Vi Hoằng Đức áy náy nói:

- Xin lỗi Tổ huynh, trong nhà có thích khách, chúng ta lo lắng thích khách quấy nhiễu Tổ huynh, cho nên tới xem một chút.

- Cái gì, người nào lớn mật như thế, dám tới Vi gia nháo sự.

Tổ An âm thầm cười lạnh, nói rõ là hoài nghi thích khách ở chỗ này, bằng không sẽ trực tiếp đánh vỡ chốt cửa xông tới sao.

- Không rõ ràng, chỉ biết là nữ tử.

Vi Hoằng Đức nói, đồng thời lại giới thiệu thay hắn.

- Đây là gia phụ, phụ thân, đây là Tổ An, hôm nay là hắn đưa đệ đệ trở về.

Vi Đại Bảo gật đầu:

- Cô gia của Sở gia quả nhiên là thiếu niên bất phàm.

Tổ An vội vàng nói:

- Bái kiến thúc phụ, bất quá bộ dạng của ta hiện tại chỉ sợ không tiện hành lễ, mong ngài đừng trách.

Vi Hoằng Đức vội vàng nói:

- Không cần lên không cần lên.

Lần trước ở trong bí cảnh nhìn thấy hình ảnh kia, hắn cũng không muốn tới thêm lần nữa.

Con mẹ nó, lại nghĩ tới!

Vi Đại Bảo cũng đi tới nói:

- Ai nha, ngươi quá khách khí, Tác nhi nhà chúng ta ở trong trường được ngươi chiếu cố, nói đến chúng ta còn phải tìm cơ hội cám ơn ngươi nha.

Hắn vừa nói vừa đánh giá xung quanh, cuối cùng đi đến trước thùng tắm, nhìn vào bên trong.

Bất quá để hắn không nghĩ tới là trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa, căn bản thấy không rõ tình huống bên trong.

Nhưng cái này không làm khó được hắn, khí thế của hắn lặng lẽ kéo dài ra, thò vào trong nước phát hiện bên trong không có người, lúc này mới âm thầm gật đầu:

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta còn phải đi địa phương khác tra tìm thích khách.

Tổ An dường như không biết phát sinh cái gì, cười phất phất tay:

- Chư vị không tiễn.

Đám người ra ngoài, những gia đinh kia rất thức thời thay hắn cửa đóng lại.

Đi ra ngoài, Vi Hoằng Đức hỏi:

- Cha, có phát hiện gì không?

Vi Đại Bảo lắc đầu:

- Bên trong không có người khác, hẳn là ta suy nghĩ nhiều.

- Thích khách kia là nữ, xác thực không có quan hệ gì tới hắn.

Vi Hoằng Đức cũng phụ họa.

- Đi địa phương khác tìm, ta cũng không tin một nữ thích khách bị thương nặng còn có thể trốn.

Vi Đại Bảo hừ lạnh, mang theo thủ hạ tiếp tục điều tra.

Sau khi xác định bọn họ đi, Tổ An vội vàng nâng Bùi Miên Mạn ở trong thùng tắm ra:

- Ngươi thế nào rồi?

Thấy nàng rơi vào nửa hôn mê, hắn vội vàng đè ngực nàng ấn mạnh.

- Khụ khụ ...

Bùi Miên Mạn phun ra mấy ngụm nước, rốt cục tỉnh lại.

Tổ An mỉm cười:

- Nếu ngươi lại không tỉnh, ta phải làm hô hấp nhân tạo nha.

Bùi Miên Mạn suy yếu lườm hắn một cái:

- Ngươi cái tên này, luôn không nghiêm túc như thế.

Nàng vịn thành thùng tắm nhìn ra phía ngoài:

- Đúng rồi, vừa rồi ngươi là làm sao giấu diếm được bọn họ, lấy tu vi của Vi gia gia chủ, trong nước có người hắn không thể không phát hiện ra được.

- Không biết, có lẽ là hắn nhìn thấy ta cường tráng, lòng tự ti dâng lên, tâm thần vừa loạn, không kịp cẩn thận kiểm tra nha.

Tổ An cười ha ha, thực ra hắn là dùng năng lực của Lam Phù che đậy Bùi Miên Mạn, chỉ bất quá sự tình như vậy rất khó cùng nàng giải thích.

Bùi Miên Mạn quay đầu nhìn thân thể trần của hắn, trên gương mặt lóe lên một tia đỏ ửng:

- Mau đỡ ta lên.

- Há, được.

Một mực ở trong nước cũng không phải biện pháp, Tổ An vội vàng đứng dậy dìu nàng lên.

Bởi vì vừa rồi ở trong nước, y phục toàn thân Bùi Miên Mạn thấm ướt, áp sát vào người, thân hình uyển chuyển hiện ra không bỏ sót.

Bộ ngực vun cao, váy dài ép sát vào khu vực thần bí, để hình dáng của nó hiện ra rõ mồn một, để cho người hít thở không thông.

Tổ An vịn nàng, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp để cả người hắn cứng ngắc.

Bùi Miên Mạn trong lúc vô tình liếc xuống dưới, không khỏi bị dọa đến trái tim cuồng loạn, nghĩ thầm nam nhân đều... đều như thế...

Tổ An cũng có chút xấu hổ:

- Xin lỗi xin lỗi, không phải cố ý.

Bùi Miên Mạn không có trả lời, chỉ đỏ mặt bò ra ngoài thùng tắm, cách một lát vì tiêu trừ xấu hổ, nàng hỏi:

- Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này.

Tổ An nửa thật nửa giả nói:

- Ta đưa Vi Tác uống say về, bị hắn nôn khắp người, nên ở chỗ này tắm rửa thay quần áo, thuận tiện ở một đêm, nghe nói trong phủ bắt thích khách, hiếu kỳ đi ra xem một chút, lại phát hiện là ngươi.

Bình Luận (0)
Comment