Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Đều Có Giữ Lại (2)

Chương 656: Đều Có Giữ Lại (2) Chương 656: Đều Có Giữ Lại (2)

- Xem ra chúng ta thật có duyên, hôm nay nếu không có ngươi mà nói, chỉ sợ ta đã chết ở chỗ này.

Bùi Miên Mạn nhịn không được cảm khái.

Tổ An cười ha ha:

- Cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

Bùi Miên Mạn vịn cây cột, tức giận liếc hắn một cái:

- Sơ Nhan biết ngươi hay đùa bỡn ta như vậy không?

Tổ An cười cười:

- Rõ ràng ngay từ đầu là ngươi chủ động tới đùa bỡn ta nha.

Bùi Miên Mạn hừ lạnh:

- Luôn cảm thấy tựa hồ ta dính bẫy của ngươi.

Vốn từ đầu nàng nghĩ bằng vào mỹ mạo và mị lực của mình, ăn đối phương còn không phải dễ như trở bàn tay?

Nhưng sau vài lần tiếp xúc, nàng ngược lại có một loại cảm giác bị người ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Tổ An dìu nàng ngồi xuống bên giường:

- Đúng rồi, sao ngươi lại chạy tới Vi gia?

- Đến tìm một vật.

Bùi Miên Mạn đáp.

Tổ An giật mình, chẳng lẽ mục đích của hai người nhất trí?

Vội vàng hỏi:

- Tìm vật gì?

Bùi Miên Mạn trả lời cũng rất trực tiếp:

- Không nói cho ngươi.

Tổ An phiền muộn:

- Ta tốt xấu gì cũng có ân cứu mạng với ngươi, hơn nữa còn là bằng hữu tốt như vậy, ngươi cũng không nói cho ta?

Bùi Miên Mạn bởi vì thụ thương, gương mặt có chút tái nhợt nhìn hắn, lúc này cặp mắt hoa đào không có ý cười:

- Không phải ngươi cũng không có nói thật với ta đấy sao?

Bùi Miên Mạn thông minh tài trí, đương nhiên sẽ không tin tưởng lấy tính tình của Tổ An, sẽ đưa bằng hữu say rượu về, còn muốn ngủ lại ở chỗ này một đêm.

Biểu lộ của Tổ An cứng đờ, đành phải nói:

- Ta cũng là đến tìm vật.

Bùi Miên Mạn truy vấn:

- Tìm đồ vật gì?

Tổ An vừa mặc y phục, vừa lắc đầu:

- Sau lưng liên lụy quá nhiều, không thể nói cho ngươi.

Bùi Miên Mạn hừ lạnh:

- Ta cũng có lý do không thể nói cho ngươi.

Tổ An mỉm cười:

- Không nói những sự tình không vui kia, nói chút sự tình vui vẻ đi, tỉ như cởi y phục...

Bùi Miên Mạn giật mình, vội vàng lui về sau mấy bước:

- Ngươi muốn làm gì?

Tổ An nói:

- Đừng hiểu lầm, ta không phải ý tứ kia, chỉ là bây giờ toàn thân ngươi là nước, lại bị thương, mặc quần áo ướt rất dễ dàng sinh bệnh.

- Cái này đơn giản.

Bùi Miên Mạn đang muốn kích hoạt Hắc Viêm, sấy khô quần áo, bỗng nhiên kịp phản ứng, thời điểm này vận dụng lực lượng nguyên tố, chẳng phải là kinh động hộ vệ của Vi gia sao.

Hơn nữa bản thân nàng bị trọng thương, lúc này vận dụng Hắc Viêm sấy khô quần áo, hơn phân nửa cũng là lực bất tòng tâm.

- Vừa rồi ngươi bị thương, hiện tại tuyệt đối không có cách nào đi ra ngoài, ở chỗ này liệu thương đi.

Tổ An phủ mền lên.

- Đợi lát nữa ngươi cởi hết quần áo thì vào trong chăn, ta sẽ không nhìn lén.

- Tin rằng ngươi cũng không có lá gan này, bằng không ta sẽ nói cho Sơ Nhan.

Bùi Miên Mạn hừ lạnh, bỗng nhiên kịp phản ứng.

- Sao ngươi biết ta bị người kia công kích?

Tổ An cười khổ nói:

- Lúc đó ta cũng có mặt, bằng không làm sao trùng hợp cứu ngươi như vậy.

Bùi Miên Mạn kinh ngạc:

- Ngươi lại không bị phát hiện.

Tổ An mỉm cười:

- Hơn phân nửa là nhân phẩm của ta tương đối tốt.

Bùi Miên Mạn cũng nghĩ không thông, tu vi của mình rõ ràng cao hơn hắn, vì sao còn bị phát hiện trước, chỉ nghĩ vận khí của mình không tốt, thay hắn gánh bom:

- Người trong phòng kia tu vi quá kinh khủng, cách xa như vậy chỉ một kích, cũng thiếu chút nữa để cho ta vẫn lạc.

Phải biết từ khi nàng học nghệ có thành tựu đến nay, cho tới bây giờ còn chưa chật vật như vậy.

Một kích khủng bố kia cơ hồ là trong nháy mắt đánh tan nguyên khí hộ thể của nàng.

- Cho nên ngươi vẫn nhanh liệu thương đi, ta thuận tiện giúp ngươi hong khô quần áo.

Tổ An không có nói giúp nàng liệu thương, thế giới này không giống thế giới võ hiệp, nguyên khí bình thường không có cách nào giống như nội lực có tác dụng liệu thương, hắn muốn giúp đỡ cũng không có chỗ xuống tay.

Đương nhiên, nếu như tiếp xúc thân mật lại thêm Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, hắn ngược lại có thể giúp đỡ liệu thương, nhưng thời điểm nói ra, Bùi Miên Mạn sẽ chỉ nghĩ hắn có ý làm loạn.

- Nơi này ngươi làm sao phơi? Chẳng lẽ ngươi còn có công pháp Hỏa hệ sao?

Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

- Ai nói nhất định phải Hỏa hệ mới có thể làm khô quần áo?

Tổ An đã tính trước nói.

Bùi Miên Mạn do dự một chút, nói:

- Vậy ngươi xoay người sang chỗ khác.

Nàng cũng rõ ràng, mặc y phục ướt sũng cũng không phải biện pháp.

Nếu đổi lại nam tử khác, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, thì dù nàng mặc y phục ẩm ướt không thoải mái cũng sẽ không tiếp nhận, nhưng nếu là Tổ An, thì không phải không thể tiếp nhận.

Quan hệ giữa hai người rất kỳ quái, xen vào giữa bằng hữu và địch nhân, nhưng từ trình độ nào đó lại đáng tin hơn bất kỳ ai.

Đợi Tổ An quây người, Bùi Miên Mạn trút bỏ y phục ẩm ướt trên người, lộ ra thân thể hoàn mỹ không tì vết:

- Không cho ngươi nhìn lén!

- Yên tâm đi, ta thật muốn nhìn sẽ quang minh chính đại nhìn, không cần nhìn lén.

Tổ An bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt của Bùi Miên Mạn đỏ lên, mỗi lần gia hỏa này nói chuyện đều vô lại như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác thú vị hơn những cái gọi là chính nhân quân tử kia nhiều.

Nhanh chóng chui vào chăn, nàng mới lên tiếng:

- Ta xong rồi.

Lúc này Tổ An mới quay đầu lại, phát hiện nàng quấn mình cực kỳ chặt chẽ, nhịn không được cười lên:

- Sợ bị ta nhìn thấy hả?

Bùi Miên Mạn hừ lạnh:

- Bị ngươi xem còn ít sao?

Lời vừa nói ra, trong lòng hai người đều rung động.

Thần sắc của Bùi Miên Mạn có chút mất tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng:

- Đúng rồi, lấy thuốc trong y phục ra cho ta.

Tổ An từ trong y phục ướt sũng lấy ra một bình thuốc chữa thương, đưa tới bên giường.

Bình Luận (0)
Comment