Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 659 - Chương 659: Người Trước Người Sau

Chương 659: Người Trước Người Sau Chương 659: Người Trước Người Sau

Sau khi Mễ lão đầu rời đi, Tổ An đang suy tư quan hệ vụng trộm của mấy người, mình phải ứng đối như thế nào.

Bỗng nhiên một mùi thơm thanh nhã đánh tới, hắn nhìn lại, phát hiện Sở Sơ Nhan đang lạnh lùng đứng ở bên cạnh.

- Lão bà, sao ngươi lại tới?

Tổ An vừa mừng vừa sợ, hiếm khi thấy được nàng qua phòng mình một lần.

Sở Sơ Nhan quá xinh đẹp, mỗi ngày nhìn một cái, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Nghe nói hôm qua ngươi không về nhà?

Ánh mắt Sở Sơ Nhan quét nhìn bốn phía, sau cùng rơi xuống y phục trên người hắn, dường như đang suy tư điều gì.

Tổ An gật đầu:

- Hôm qua Uông Nguyên Long mời khách, ta đưa Vi Tác uống say về nhà, sau đó bị hắn nôn khắp người, Vi gia lưu lại tắm rửa thay quần áo, ta thấy sắc trời đã tối, về không an toàn, nên ngủ lại qua đêm.

- A ...

Sở Sơ Nhan a một tiếng, quay người rời đi.

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233!

Tổ An có chút kỳ quái, vì sao nàng lại tức giận chứ?

Phải biết trước đó nàng trên cơ bản rất ít cống hiến điểm nộ khí, coi như ngẫu nhiên có, nhiều lắm cũng chỉ hai chữ số, nhưng đoạn thời gian gần đây, tính khí tựa hồ lớn hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, cười nói:

- Lão bà, tối hôm qua ngươi sẽ không chờ ta một đêm đó chứ?

Thân hình Sở Sơ Nhan cứng đờ, khuôn mặt đỏ ửng, có điều nàng lập tức xì một tiếng:

- Phi, tự mình đa tình.

Sau khi nói xong liền lấy so tốc độ càng nhanh rời đi.

Tổ An cười càng vui vẻ, bất quá nghĩ đến vì nhiệm vụ của Mễ lão đầu, kết quả từ bỏ ổ chăn thơm ngào ngạt của nương tử như hoa như ngọc, cái hi sinh này quá lớn.

Sau khi dùng điểm tâm, Thành Thủ Bình lại tới giục Tổ An đi học, thân là thư đồng, đây là trách nhiệm của hắn.

Tổ An phiền muộn, nghĩ thầm thời gian mỗi ngày đến trường thật đúng là phiền phức.

Bây giờ ở trong học viện, đồ vật hắn có thể học được có hạn, dù sao hắn học mấy môn công pháp thần kỳ kia đều không phải thông qua học viện có thể tăng lên, có đi hay không đều không ảnh hưởng gì.

Nhưng hết lần này tới lần khác còn có thân phận lão sư số học, học sinh ngẫu nhiên trốn học không phải đại sự gì, nhưng lão sư trốn dạy thì không còn gì để nói.

Đoạn thời gian trước hắn trốn tới nửa tháng, nếu không phải quan hệ tốt với Khương La Phu, chỉ sợ thân phận lão sư sớm đã bị khai trừ.

- Tìm cơ hội hỏi thăm mỹ nhân hiệu trưởng, xem có thể giữ lại những đặc quyền kia của lão sư, lại không cần thực hiện chức trách của lão sư hay không?

Tổ An không ngừng suy tư vấn đề này, hắn không cảm thấy loại yêu cầu này có gì quá phận, dù sao xã hội phải dựa vào người lười mới có thể tiến bộ nha.

- Thối tỷ phu, hôm qua lại bỏ ta đi chơi một mình!

Sở Hoàn Chiêu đã chờ ở cửa từ sớm, nhìn thấy hắn liền thở phì phò nói.

Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +23 +23 +23...

Tổ An ngượng ngùng cười cười:

- Bằng hữu mời ta uống rượu, ngươi không biết uống, ta thật dẫn ngươi đi, mẹ ngươi và tỷ tỷ của ngươi còn không lột da của ta.

- Vậy cũng không thể không nói một tiếng liền đi chứ!

Hiện tại Sở Hoàn Chiêu còn nhớ hôm qua mình cao hứng bừng bừng chạy đi tìm Tổ An, nhưng thấy người nghênh đón lại là Thành Thủ Bình.

- Được rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.

Tổ An vội vàng đáp.

Sở Hoàn Chiêu có chút nghi ngờ nhìn hắn:

- Có phải hôm qua ta đánh vỡ gian tình của ngươi và Kỷ Tiểu Hi, ngươi mới cố ý trốn tránh ta không?

Tổ An vội vàng che miệng nàng lại, nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý mới buông lỏng ra:

- Nhỏ giọng một chút, ngươi là nữ hài tử, há miệng gian tình ngậm miệng gian tình, thực là không có hình tượng thục nữ.

Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:

- Ta đương nhiên không có nhu thuận ưu nhã như Kỷ Tiểu Hi rồi.

- Cô nàng này còn thật không xong sao...

Thấy nàng nâng đầu đến quai hàm mình, Tổ An cảm thấy chơi vui, nhịn không được đưa tay xoa bóp.

Sở Hoàn Chiêu đang muốn nói chuyện, bị hắn bóp như thế phốc một tiếng, lời nói hưng sư vấn tội cũng toàn hóa thành từng trận nghẹn ngào vô ý nghĩa.

Vội vàng đẩy tay trên mặt ra, Sở Hoàn Chiêu đỏ mặt nguýt hắn một cái:

- Thối tỷ phu!

Tổ An phiền muộn, mắng cũng mắng rồi, nhưng điểm nộ khí đâu?

Xem ra quan hệ quá thân cũng không tiện, có phải cần treo ngược nàng lên đánh mông mới có thể thu được điểm nộ khí không?

Sau lưng đám người Tiêu Thiện Hòa, Phong Đại Ngưu, Chu Lộ Quân nghị luận:

- Cô gia tùy ý kề vai sát cánh với Nhị tiểu thư, còn ôm nhau thân mật, có chút không tốt lắm a.

- Ngươi biết cái gì, Nhị tiểu thư cũng không nói gì, ngươi gấp làm gì?

- Ta còn không phải sợ bị phu nhân phát hiện sẽ trách phạt chúng ta!

Nghĩ đến Tần Vãn Như bưu hãn và uy nghiêm, mấy người đều rùng mình.

Thành Thủ Bình chen vào:

- Hắc hắc, các ngươi không hiểu, ta nhìn điệu bộ này, cô gia sớm muộn gì cũng sẽ cưới Nhị tiểu thư, đến thời điểm đó phu nhân sẽ không trách tội được.

Mấy người bừng tỉnh đại ngộ:

- Ngươi nói có đạo lý!

- Cô gia quả nhiên là mẫu mực của nam nhân.

- Phải tìm cơ hội thỉnh giáo một chút, ta trong nhà chỉ có một bà nương cũng không giải quyết được.

...

Sau khi vào học viện, bỗng nhiên Sở Hoàn Chiêu ồ một tiếng, tò mò chạy đến chỗ Lỗ Đức:

- A, chủ nhiệm, con mắt của ngươi làm sao vậy?

Ngày bình thường Lỗ Đức luôn chú trọng dáng vẻ, hôm nay mắt lại quầng thâm, phảng phất như bị người nào đánh.

Có điều tu vi của hắn cao thâm, ngày thường lại dữ như vậy, ai dám đánh hắn?

Lỗ Đức mất tự nhiên che che mắt trái:

- Đêm qua rời giường, không cẩn thận đụng vào tường.

- Ôi chao, tường phải cứng rắn như thế nào mới có thể để Lỗ chủ nhiệm đụng thành như vậy nha?

Bình Luận (0)
Comment