Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 662 - Chương 662: Cô Gia Thật Lợi Hại (2)

Chương 662: Cô Gia Thật Lợi Hại (2) Chương 662: Cô Gia Thật Lợi Hại (2)

Hắn có chút khó chịu.

Sở Hoàn Chiêu trên dưới dò xét hắn một phen, sau đó gật đầu:

- Giống, hơn nữa là loại cực kỳ xấu!

Tổ An:

- ...

Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:

- Ai bảo ngươi nhìn hết người ta, còn sờ cả ngực, nàng không né ngươi mới là lạ.

Trải qua hắn giải thích, lại thêm thái độ của Kỷ Tiểu Hi, nàng rốt cục tin tưởng sự tình lần trước chỉ là trùng hợp.

Nhưng nghĩ đến tỷ phu và Kỷ Tiểu Hi không một sợi vải ôm nhau, nàng lại rất khó chịu, luôn cảm thấy giống như nhà mình tân tân khổ khổ trồng rau, bị sát gia hỏa vách hái sạch vậy.

Tổ An lúng túng nói:

- Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút!

Sau đó quay đầu hung tợn trừng mấy tùy tùng:

- Vừa rồi các ngươi nghe được cái gì?

Đám người Phong Đại Ngưu đang chấn kinh, cô gia lại nhìn hết Kỷ Tiểu Hi, còn sờ ngực, bây giờ thấy ánh mắt uy hiếp của hắn, lập tức lắc đầu:

- Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nghe thấy.

Thành Thủ Bình thì đần độn vuốt mông ngựa:

- Cô gia thật lợi hại, thậm chí ngay cả Kỷ...

Hắn còn chưa nói xong đã bị bọn người Tiêu Thiện Hòa che miệng:

- Gia hỏa này nghe lầm, nghe lầm.

Ở chung lâu như vậy, cho dù là một cái quần lót cũng sẽ sinh ra cảm tình, bọn họ không nỡ nhìn thấy gia hỏa này bị đòn.

- Hừ!

Sở Hoàn Chiêu thu hồi ánh mắt như muốn giết người, lôi kéo Tổ An tiếp tục rời đi.

Trở lại Sở phủ, Tổ An ngạc nhiên phát hiện nơi xa có chiếc xe ngựa quen thuộc.

Rất nhanh một nha hoàn chạy tới:

- Tổ công tử, tiểu thư nhà ta cho mời.

- Tiểu thư nhà ngươi là ai?

Sở Hoàn Chiêu cảnh giác ngăn ở trước mặt Tổ An, cũng không biết làm sao, hiện tại càng ngày càng nhiều nữ nhân chạy tới bên người tỷ phu lắc lư.

Nha hoàn kia cười ngọt ngào:

- Tổ công tử đi liền biết.

Phảng phất như phát giác được Sở Hoàn Chiêu không vui, nàng lại bổ sung một câu:

- Chỉ ở đằng kia.

Tổ An vỗ vỗ đầu Sở Hoàn Chiêu:

- Tiểu Chiêu, yên tâm đi, ta đi qua xem một chút.

Sở Hoàn Chiêu hậm hực hừ lạnh, nàng cũng muốn đi theo, nhưng nha hoàn của người ta cản ở chỗ này, nói rõ chỉ mời Tổ An, nàng còn không có mặt dày như vậy.

- Ta không chờ ngươi!

Sở Hoàn Chiêu thị uy kêu một tiếng, sau đó đi vào nhà, bất quá đi đến cửa lớn, nàng vẫn không nhịn được dừng bước, tránh ở trong bóng tối len lén quan sát.

Lại nói Tổ An đi vào bên cạnh xe ngựa, một đôi tay ôn nhu mở cửa xe:

- A Tổ, mời vào.

Tổ An mỉm cười, sau khi lên xe, nhìn nữ tử kiều diễm trước mắt:

- Sao Hồng Lệ không vào nhà chờ?

Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên:

- Chỉ sợ người bên trong sẽ không quá hoan nghênh ta, ta không muốn tự chuốc nhục nhã.

Tổ An ngượng ngùng cười cười, lần trước nàng đến Sở gia, tràng cảnh kia còn rõ mồn một trước mắt:

- Đúng rồi, hôm nay ngươi đến tìm ta có việc gì không?

- Không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi sao?

Trong mắt Thu Hồng Lệ lóe lên vẻ u oán.

Tổ An không thể không cảm thán, có lúc hắn cũng không phân rõ đối phương đến cùng là hư tình hay giả ý.

Thu Hồng Lệ đưa qua một bộ y phục chỉnh tề:

- Lần trước đa tạ y phục của ngươi, đến nay còn chưa kịp trả.

- Hồng Lệ quá khách khí, một bộ y phục mà thôi, còn cần ngươi chuyên môn đi một chuyến.

Tuy Tổ An nói như vậy, nhưng âm thầm suy nghĩ có nên mượn nàng một quyển sách không.

Nói chuyện yêu đương không phải cứ mượn tới mượn lui, cuối cùng tình cảm thâm hậu sao.

- Đúng rồi, lần trước trong quần áo còn có con ốc biển này.

Thu Hồng Lệ lại từ bên cạnh lấy ra một con ốc biển tinh xảo.

- Vật này tựa hồ rất thú vị, có thể tặng cho ta hay không?

Tổ An xấu hổ:

- Cái này...

Nếu là đồ vật của hắn, hắn khẳng định không chút do dự tặng, nhưng đây là Thương Lưu Ngư cho hắn mượn, còn chưa kịp trả, làm sao có thể tặng người ta.

Thu Hồng Lệ nhét ốc biển vào trong ngực hắn, hé miệng cười duyên:

- Hắn là cô nương nào đó tặng ngươi? Yên tâm, ta nói đùa mà thôi.

Tổ An ngượng ngùng thu ốc biển lại:

- Hôm nào có cơ hội, ta cho ngươi một nhạc cụ khác.

- Vậy ta nhớ kỹ.

Thu Hồng Lệ cười cười, bỗng nhiên nghiêm mặt nói.

- Lần này đến tìm ngươi còn có một chuyện quan trọng cần nói.

Nhìn thấy thần sắc của nàng ngưng trọng, Tổ An khẽ giật mình:

- Chuyện gì?

Thu Hồng Lệ do dự một chút, mới nói:

- A Tổ, chẳng lẽ ngươi thật dự định cả đời ở Sở gia làm người ở rể sao?

Tổ An cười ha hả nói:

- Ta vô học bất thuật, nghĩ đến đời này chỉ có thể ăn bám.

Thu Hồng Lệ thở dài:

- Công tử đại tài như thế, nào có không chịu nổi như mình nói. Hơn nữa thật muốn ăn bám, dưới gầm trời này cũng không chỉ có Sở gia.

Tổ An nhịn không được cười:

- Còn có thể ăn bám ngươi sao?

Khuôn mặt Thu Hồng Lệ lộ ra một tia đỏ ửng:

- Chỉ cần ngươi muốn, tùy thời hoan nghênh.

Tổ An thở dài:

- Đáng tiếc ta rất tham, thích ăn cơm trăm nhà.

Thu Hồng Lệ trợn mắt hốc mồm, một lúc lâu sau mới cảm khái nói:

- Có thể nói háo sắc thành tươi mát thoát tục như thế, trừ ngươi cũng không có mấy người.

Tổ An nói:

- Chủ yếu là ta thành thật, không giống những ngụy quân tử kia giả vờ giả vịt.

Thu Hồng Lệ hé miệng cười nói:

- Được rồi, nói chính sự đi, gần đây ta được tình báo, Sở gia sắp xong đời, làm bằng hữu, muốn nhắc nhở ngươi sớm ngày rời đi chiếc thuyền sắp đắm kia.

Trong lòng Tổ An giật mình:

- Có thể nói rõ ràng một chút không?

Phải biết tuy bây giờ Sở gia có chút khó khăn, nhưng dù sao cũng là Công Tước Phủ, các phương diện còn có thể chống đỡ, thậm chí còn có không ít tư quân, hắn thực không thể tưởng tượng sự tình gì mới có thể để gia tộc như vậy hủy diệt.

Bình Luận (0)
Comment