Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không thể tiết lộ quá nhiều. Chủ yếu là nể tình bằng hữu, mới cố ý tới nhắc nhở ngươi.
Tổ An biết thân phận nàng thần bí, tự nhiên cũng không miễn cưỡng:
- Tuy ta có nhiều thói hư tật xấu, lại không có bệnh vứt bỏ bằng hữu, Sở gia đại nạn lâm đầu, ta làm sao có thể ở thời điểm này rời đi.
Thu Hồng Lệ có chút không hiểu:
- Nhưng theo ta biết Sở gia đối đãi ngươi cũng không tốt nha.
Tổ An mỉm cười:
- Có người đối đãi ta không tốt, tự nhiên cũng có người tốt với ta, ta tự nhiên không thể cô phụ tấm lòng thành của các nàng.
Nghĩ đến Sở Hoàn Chiêu, nghĩ đến Sở Sơ Nhan, trên mặt hắn toát ra ý cười ôn nhu.
Thu Hồng Lệ trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng:
- Tốt, ta minh bạch, xem ra ta không có cách nào khuyên ngươi quay đầu, vậy chỉ có thể nói một câu trân trọng.
Tổ An mỉm cười:
- Vậy trước đó sự tình ngươi nói làm tiểu thiếp của ta còn giữ lời không?
Thu Hồng Lệ nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới da mặt của tên này dày như vậy, có điều nàng lại không cảm thấy phản cảm, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại trả lời:
- Lần sau gặp lại, nếu như ngươi còn bình an không có việc gì mà nói, tự nhiên là tính.
Tổ An dò hỏi:
- Vậy lần sau gặp lại, chúng ta là bằng hữu hay địch nhân?
Thu Hồng Lệ do dự một chút:
- Tự nhiên là bằng hữu.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Vậy thì không có vấn đề, bởi vì cái gọi là người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, loại bại hoại như ta, nhất định có thể sống đến lúc nạp ngươi làm thiếp.
- Ngươi thật là...
Thu Hồng Lệ khẽ gắt một câu, bất quá lại không hề tức giận.
- Tốt, chờ mong lần sau chúng ta gặp nhau.
Đợi xe ngựa của nàng đi qua, Tổ An đứng tại chỗ rơi vào trầm tư, suy tư những tin tức mà vừa rồi đối phương để lộ ra.
- Người ta đã đi, còn nhìn cái gì?
Sở Hoàn Chiêu đi đến phía sau hắn, bất mãn nói.
Tổ An trầm giọng nói:
- Đi, đi tìm tỷ tỷ của ngươi.
Thấy thần sắc của hắn trịnh trọng, Sở Hoàn Chiêu không dám thất lễ, vội vàng đi theo sau lưng hắn.
Sau khi nghe hắn nói, Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc:
- Nguy cơ? Hiện tại Sở gia hẳn rất tốt nha, trước đó Cự Kình Bang bị xử lý sạch, bây giờ muối lậu trên thị trường giảm mạnh, Sở gia bắt đầu khôi phục, sẽ chỉ càng ngày càng tốt mới phải.
- Tóm lại vẫn cẩn thận là hơn.
Tổ An không muốn bán Thu Hồng Lệ, dù sao người ta hảo ý đến nhắc nhở, ngươi quay đầu khai nàng ra thì quá không tử tế.
- Yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận.
Sở Sơ Nhan mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.
Sở Hoàn Chiêu nhịn không được ôm lấy vai nàng:
- Tỷ tỷ, ta phát hiện trong khoảng thời gian này ngươi cười nhiều hơn trước kia mấy trăm lần.
- Thật sao?
Sở Sơ Nhan sờ sờ khuôn mặt, vô ý thức liếc nhìn Tổ An một chút.
Thấy đối phương đang nhìn mình, sắc mặt nàng hơi đỏ lên.
Thời điểm trở lại phòng mình, Mễ lão đầu đã chờ ở nơi đó.
Tổ An vội vàng nói:
- Ngươi nói cái hộp gì kia, lần sau ta lại tìm cơ hội đi Vi gia...
Hắn còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Mễ lão đầu cười hắc hắc nói:
- Không cần, về sau ngươi tạm thời không nên đi Vi gia.
- Không cần?
Tổ An sững sờ.
- Chẳng lẽ tiền bối đã tìm được?
- Này thì không có, chỉ bất quá ta đã có biện pháp, về sau chính ta đi tìm.
Mễ lão đầu nhìn Tổ An nói.
Thần sắc của Tổ An cổ quái, nghĩ thầm ngươi đã có biện pháp, vậy sao trước đó còn để cho ta đi tìm.
Hơn nữa ánh mắt gia hỏa này nhìn ta, sao kỳ quái như thế nhỉ.
Phảng phất như mãnh thú đang nhìn con mồi, đầu bếp đang nhìn nguyên liệu nấu ăn.
Tổ An nổi da gà, nghĩ thầm gia hỏa này sẽ không ăn người chứ?
Lúc này Mễ lão đầu đứng dậy rời đi:
- Không có việc khác, chỉ tới nhắc nhở ngươi, gần đây không nên tới Vi gia mạo hiểm, mặt khác ngày bình thường chú ý an toàn.
- Chú ý an toàn?
Trong lúc nhất thời Tổ An chưa tỉnh hồn lại, gia hỏa này lúc thì hung thần ác sát, lúc thì quan tâm hắn, làm hắn có chút mơ hồ.
Có điều giờ phút này hắn không có tâm tư quản những thứ kia, chờ sau khi màn đêm buông xuống, hắn lặng lẽ đi về phía Thanh âm Các.
Có Minh Kính Phi Đài, bây giờ hành động trong phủ càng như cá gặp nước.
Đến bên ngoài Thanh âm Các, nhẹ nhàng đẩy, cửa sổ không đóng, trong lòng của hắn càng cao hứng.
Sở Sơ Nhan khẩn trương nhìn chằm chằm bên này, đợi thấy rõ là hắn, mới buông lỏng một hơi:
- Sao ngươi lại tới?
Tổ An nghĩ thầm ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi sao, cố ý để cửa cho ta, còn giả vờ hỏi.
Có điều hắn biết Sở Sơ Nhan da mặt mỏng, nên không có vạch trần:
- Đương nhiên là nhớ ngươi.
Nói xong trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại kia.
Cảm nhận được bàn tay của hắn luồng vào trong áo ngủ xoa nắn lấy bầu vú căng tròn co giãn kia của mình, Sở Sơ Nhan hơi đỏ mặt, từ bên cạnh lấy ra một cái chìa khóa đưa cho hắn:
- Cái chìa khoá này ngươi mang theo, như vậy cấm chế của Thanh âm Các sẽ vô hiệu với ngươi.
Tổ An vui vẻ, xem ra lão bà thẹn thùng này đã triệt để tiếp nhận hắn rồi. Trong lúc kích thích, lực đạo nắn bóp trên tay càng mạnh hơn, để bầu vú to tròn mịn màng kia không ngừng biến thành đủ loại hình dạng.
- Uhm…
Sở Sơ Nhan nhịn không được rên rỉ một tiếng.
- Nhưng ta cảm thấy từ cửa sổ tiến vào càng thú vị.
Tổ An tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Sở Sơ Nhan sợ nhột, hơi co lại phía sau:
- Thế nhưng ta không thích loại cảm giác kia, luôn cảm thấy giống như tại làm chuyện xấu xa gì. Hơn nữa mỗi lần mở cửa sổ ta đều nơm nớp lo sợ, vạn nhất là người khác tiến đến thì làm sao bây giờ.