Tổ An nghĩ cũng phải:
- Vẫn là lão bà thận trọng, đến, lão công hôn một cái...
- Chán ghét ...
Sở Sơ Nhan khẽ gắt một cái, nhưng hai tay lại vô ý thức ôm lấy nam nhân đang sờ soạng mình kia.
Cảm nhận được giai nhân động tình, toàn thân Tổ An như muốn nổ tung.
Cùng với Trịnh Đán càng nhiều là truy cầu một loại kích thích, nhưng cùng với Sở Sơ Nhan, trong lòng của hắn lại tràn ngập thương tiếc, động tác càng nhu hòa và quan tâm.
Quả nhiên lão bà của người khác dùng không sợ hỏng nha.
- Lão bà, nàng thật thơm…
Tổ An nói xong, le lưỡi xuống liếm vòng quanh trên cổ nàng.
Cả người Sở Sơ Nhan run lên:
- Chàng… thật đáng ghét…
Dưới hạ thể của Sở Sơ Nhan đã tràn lan mật dịch, làm cho Tổ An dục hỏa đốt người.
Trong gian phòng lập tức bị thanh âm hưng phấn của nam nhân và nữ nhân bao phủ, đầu lưỡi của Tổ An vẫn còn tiếp tục quấn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng, Sở Sơ Nhan cảm thấy cái lưỡi của mình sắp bị Tổ An mút đến chết lặng…
Tổ An biết Sở Sơ Nhan đã rất động tình, nhanh chóng cởi những thứ vướng bận còn lại ra, thần trí của Sở Sơ Nhan bắt đầu mơ hồ, lúc này hắn một bên liếm bầu nhũ hoa của nàng, một bên đưa tay trườn vào nơi thần thánh nhất, chỗ đó ướt át, mật dịch không ngừng từ trong cơ thể chảy ra.
- Uhm… ta muốn… uhm…
Sở Sơ Nhan thất thần kêu lên, nàng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ biết Tổ An đã làm cho nàng mê muội, một loại khát vọng bức thiết muốn lấp đầy khoảng trống, dục niệm càng ngày càng mãnh liệt, âm thanh kiều mỵ từ trong cái miệng nhỏ của nàng phát ra.
Tổ An biết u cốc của nàng đã không cách nào chờ đợi được nữa, hơn nữa hắn cũng không thể chờ đợi thêm, vội vàng cởi quần áo.
Hắn nhu tình nhìn Sở Sơ Nhan đang xấu hổ đóng chặt đôi mắt, hai tay tách hai chân của Sở Sơ Nhan ra, nơi thần bí kiều nộn lập tức hiện ra rõ ràng ở trước mắt.
Bàn tay của Tổ An vạch hai cánh hoa mềm mại, mùi hương đặc trưng của thiếu nữ tràn ngập, hắn nhẹ nhàng đưa trường thương vào vị trí, thân thể yêu kiều của Sở Sơ Nhan run rẩy, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thời khắc kỳ diệu kia.
Tổ An đẩy tới một cái, trường thương cứng rắn đẩy hai cánh hoa đầy đặn của Sở Sơ Nhan ra, quy đầu cắm sâu vào, trong u cốc ấm áp như xuân, vô cùng ẩm ướt.
- Ah...
Đôi tay ngọc của Sở Sơ Nhan ôm lấy cổ hắn, khi trường thương hoàn toàn nhét hết vào trong cơ thể, cảm giác phong phú tràn đầy làm cho nàng rên rỉ, đôi mi thanh tú nhíu lại, toàn thân run rẩy lợi hại.
Vách u cốc không ngừng vây quanh xiết chặt, Tổ An bắt đầu chậm rãi hoạt động, tận tình hưởng thụ lấy thân thể ôn nhu của thê tử.
Theo động tác chậm chạp lại mạnh mẽ của hắn, khoái cảm giao hoan giống như thủy triều trùng kích tâm trí nàng, làm nàng rơi vào bể dục mà Tổ An mở ra, u cốc bắt đầu tiết ra vô số mật dịch, tiếng rên kiều mỵ không ngừng, Tổ An tăng thêm tốc độ, đồng thời cúi xuống, hé miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng săn cứng, mùi hương thiếu nữ thấm vào ruột gan, càng thêm kích thích dục vọng của hắn.
- Á… uhm... uhm…
Sở Sơ Nhan chủ động phối hợp, cả hai bày ra mọi loại tư thế giao hoan, cực kỳ kích thích…
- Á... thiếp thoải mái… quá…a…
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Tổ An cứng đờ, đôi mắt to ngập nước của Sở Sơ Nhan nhìn hắn, ôn nhu nói:
- Không sao.
- Nhưng bây giờ ngươi còn lo liệu gia nghiệp của Sở gia, nếu mang thai mà nói, chỉ sợ hành sự không tiện.
Tổ An cũng không phải loại muốn dùng hài tử áp đặt đối phương.
Sở Sơ Nhan lắc đầu, mặt đỏ bừng:
- Không sao, sau khi xong việc, ta có thể dùng nguyên lực bức ra.
Tổ An chỗ nào còn nhịn được.
Sở Sơ Nhan điên cuồng phát ra tiếng rên rỉ, cái mông hẫy hẫy lên, đón nhận từng làn dương tinh bắn vào sâu trong cơ thể, loại cảm giác nóng rực kia làm cho nàng tiết thân lần nữa.
...
Ngày thứ hai đến Minh Nguyệt Học Viện, Tổ An và Sở Hoàn Chiêu nhạy bén phát hiện ánh mắt của Bạch Tố Tố cũng sưng một vòng, không giống Lỗ Đức, hai con mắt của hắn sưng rất to.
Lỗ Đức nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác:
- Ôi chao, đây không phải Bạch lão sư của chúng ta sao, mắt đi tiểu đêm đụng tường hả, còn thoáng cái đụng hai con mắt.
- Ta nhổ vào, họ Lỗ, có phải là ngươi ghi hận trong lòng, cố ý trả thù ta hay không!
Bạch Tố Tố xoắn tay áo, tức giận đến toàn thân phát run.
- Đừng ngậm máu phun người, ngươi biến thành bộ dạng này liên quan quái gì ta!
Lỗ Đức chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, phiền muộn hôm qua quét sạch sành sanh, trong miệng khẽ hát, nghênh ngang vào trường học.
...
Tiếp xuống một đoạn thời gian, mỗi ngày đều có lão sư trên người mang một ít thương tổn, làm cho trường học lòng người bàng hoàng, nghĩ thầm có phải xuất hiện oán quỷ hay không.
Một ngày này buổi tối, Khương La Phu từ trong văn phòng trở về túc xá, đi ở trong rừng rậm, hai cặp đùi đẹp ở dưới ánh đèn chiếu rọi, tản ra mê người lộng lẫy, không biết là tất chân phản quang hay là màu sắc da thịt.
Bỗng nhiên nàng nhướng mày dừng bước lại:
- Trong khoảng thời gian này trường học xảy ra các loại quái sự, chắc hẳn là kiệt tác của các hạ?
- Quả nhiên không hổ là hiệu trưởng của Minh Nguyệt Học Viện, ta giấu đã rất cẩn thận, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.
Thanh âm già nua vang lên, một bóng người gầy còm từ sau lưng đại thụ chậm rãi đi tới.
Hắn mặc y phục dạ hành, toàn thân bao phủ cực kỳ chặt chẽ, ngay cả đầu cũng che kín, chỉ lộ ra hai con mắt, không cách nào thông qua thân thể đặc thù đến phỏng đoán thân phận của đối phương.
Khương La Phu lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi đến cùng là ai, tại sao lại nhằm vào lão sư của trường học chúng ta?