Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 665 - Chương 665: Tỷ Phu Ngươi Tiều Tụy

Chương 665: Tỷ Phu Ngươi Tiều Tụy Chương 665: Tỷ Phu Ngươi Tiều Tụy

- Còn tưởng hiệu trưởng là một nhân vật, không nghĩ tới vẫn ngu xuẩn như vậy, biết rõ ta sẽ không trả lời, còn hỏi loại vấn đề này.

Người áo đen thở dài một hơi.

Khương La Phu gật đầu:

- Không sai, là ta hồ đồ.

Nàng nói xong nhẹ nhàng hái trâm cài tóc xuống, búi tóc vốn cuộn lại trong nháy mắt trượt dài, giống như thác nước.

Người áo đen nhìn đến ngẩn ngơ, mặc dù xưa nay hắn không thích nữ nhân, nhưng cũng không thể không thừa nhận nữ nhân trước mắt này rất đẹp, phối hợp đôi chân dài ngạo nhân kia, tổng thể khí tràng và khí chất, cho dù là những phi tần trong cung kia cũng không bằng được.

Thấy hắn thất thần, Khương La Phu động, mũi chân điểm một chút, cả người giống như tia chớp, ngọc trâm trong tay đã đâm đến người áo đen trước mắt.

Nàng đã rất nhiều năm không có toàn lực xuất thủ, nhưng người này cho nàng áp lực quá lớn, để nàng không dám có giữ lại chút nào.

Ngọc trâm cách mi tâm của người áo đen bất quá hai thốn, đáng tiếc lại không cách nào tiến lên.

Bởi vì hai ngón tay của người áo đen đã nhẹ nhàng kẹp lấy ngọc trâm, sau đó ngón tay búng một cái.

Một cỗ lực lượng cường đại tuôn qua.

Khương La Phu xém chút bắt không được ngọc trâm trong tay, có điều nàng phản ứng cũng nhanh, trực tiếp buông tay, sau đó cổ tay vung lên, ngọc trâm nhanh chóng biến thành hình xoắn ốc xoay tròn.

Xoay tròn sinh ra phản lực cường đại đột phá lực lượng của người áo đen, dù sao hắn cũng không cầm nổi, chỉ có thể buông ra.

Khương La Phu thuận thế xoay người, đôi chân ngày bình thường để Vi Tác thèm chảy nước miếng lúc này lại trở thành vũ khí nguy hiểm trí mạng nhất.

Hai đôi chân dài giống như Giao Long ra biển, trong nháy mắt đá ra hơn mười chiêu.

Người áo đen dùng cả tay chân, mới ngăn được công kích hoa mắt kia.

Đợi thời điểm hắn muốn phản kích, Khương La Phu sớm đã thuận thế lui về sau mấy trượng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn.

- Tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, thật khiến người ta sợ hãi thán phục.

Người áo đen trước một giây còn như tiền bối thưởng thức hậu bối, nhưng một giây sau đã động.

Động tác của hắn cũng không nhanh, chí ít nhìn bằng mắt thường hắn như lão nhân già trên 80 tuổi đi đường, nhưng sau lưng lại hình thành một chuỗi tàn ảnh.

Khương La Phu biết cái kia là vì tốc độ của đối phương quá nhanh, cho nên quang ảnh xung quanh sinh ra vặn vẹo, ngọc trâm bay ở giữa không trung, tay xoẹt qua, ngọc trâm biến thành chín cây trâm hình dáng khác nhau.

Sau đó ngón tay ngọc êm ái gảy lên đuôi chín cây trâm.

Những cây trâm kia giống như mũi tên, bắn nhanh về phía người áo đen.

Mỗi cây trâm bởi vì thuộc tính khác biệt, ma sát với không khí sinh ra quang mang đủ mọi màu sắc khác nhau, phát ra tiếng rít bén nhọn, giống như chín thanh phi kiếm.

- Có chút ý tứ.

Ngón tay của người áo đen gảy liên tục, chấn bay cây trâm từ bốn phương tám hướng lao tới.

Nhìn nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tốc độ đi tới bất tri bất giác chậm lại.

Khương La Phu lại không có chút cao hứng, bởi vì theo đối phương tới gần, nàng cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.

- Trò chơi kết thúc, mỹ nhân chân dài...

Người áo đen nói một nửa, bỗng nhiên ho khan kịch liệt.

Hắn biến sắc, mũi chân điểm một cái, thân hình xông thẳng lên trời, sau đó như không trung có một cầu thang, mấy bước sau đã biến mất ở trong đêm tối.

Khương La Phu thu lục lạc cầm ra một nửa trở lại, nhìn phương hướng đối phương biến mất, thần sắc có chút ngưng trọng:

- Đến cùng là Cửu phẩm hay Tông Sư...

Cửu phẩm và Tông Sư đều có thể phi hành, khác nhau ở chỗ cái trước không thể dài lâu.

Vừa rồi người kia xuất thủ tựa hồ có giữ lại, nàng cũng rất khó phán định tu vi thật sự của đối phương đến cùng là gì.

Lại nói người áo đen, sau khi rời Minh Nguyệt Học Viện, ở một nơi hẻo lánh ho khan kịch liệt, kéo mặt nạ xuống, lấy một khăn tay che miệng ho, nửa ngày mới ngừng lại.

Nhìn vết máu đỏ sậm trên khăn tay, người áo đen lẩm bẩm:

- Đại nạn sắp tới... Đại nạn sắp tới... Tiểu Anh Tử, ngươi đến cùng giấu ở nơi nào...

Nếu như Tổ An ở chỗ này, tất nhiên sẽ nhận ra hắn là cao thủ thần bí của Vi gia.

Đồng thời cũng minh bạch vì sao trong khoảng thời gian này những lão sư kia cả đám đều mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là hắn đang thử thăm dò tu vi của từng người.

Hơn nữa rất dễ dàng đoán được chỉ sợ đối phương là nhằm vào mình.

Đáng tiếc hắn hoàn toàn không biết gì cả, tiếp xuống mấy ngày sinh hoạt cực kỳ thoải mái.

Ban ngày ở học viện, tìm nơi vắng vẻ hẻo lánh cùng Trịnh Đán ân ái mặn nồng, buổi tối thì ở Thanh âm Các cùng Sở Sơ Nhan lăn giường, không có tư thế nào mà không thử, còn mãnh liệt yêu cầu hắn phải bắn vào trong.

Sở Sơ Nhan đã từ mới đầu ngượng ngùng rụt rè biến thành thản nhiên phối hợp, thậm chí nghênh đón hắn...

Một ngày sau khi tan học, bỗng nhiên Sở Hoàn Chiêu nhìn chằm chằm Tổ An, trái xem phải xem, thậm chí còn thỉnh thoảng lượn quanh hắn đổi tới đổi lui.

- Thế nào, trên mặt ta có hoa sao?

Tổ An không hiểu sờ sờ gương mặt.

- Tỷ phu, ta cảm giác trong khoảng thời gian này ngươi tựa hồ tiều tụy hơn rất nhiều.

Sở Hoàn Chiêu nhịn không được nói.

Tổ An:

- ...

Không thể không nói Sở Sơ Nhan và Trịnh Đán đều trời sinh mị cốt, dù hắn được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh rèn luyện thân thể cũng có chút gánh không được.

- Chẳng lẽ việc học quá mệt mỏi? Vừa làm học sinh, vừa phải làm lão sư, không bằng đi nói với hiệu trưởng một tiếng, cho ngươi giảm bớt tiết học?

Sở Hoàn Chiêu đau lòng nói.

Tổ An cười ngượng nói:

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.

- Không bằng đi tìm Kỷ Tiểu Hi mua thuốc bồi bổ, nàng không để ý tới ngươi mà nói, ta đi tìm nàng.

Bình Luận (0)
Comment