Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 670 - Chương 670: Rót Cái Thuốc Mê Gì (2)

Chương 670: Rót Cái Thuốc Mê Gì (2) Chương 670: Rót Cái Thuốc Mê Gì (2)

Chủ yếu là trong khoảng thời gian này hai người thân mật thực sự quá nhiều, ngay cả phu nhân và Đại tiểu thư cũng không nói gì, bọn họ chỉ là hạ nhân, tự nhiên sẽ không đi nói.

Quan trọng là Nhị tiểu thư còn chủ động ôm cô gia...

Nói đến cô gia đến cùng có ma lực gì nha, tuy hơi đẹp trai, nhưng còn không tới trình độ kinh thiên động địa, đến cùng là làm sao để Đại tiểu thư khăng khăng một mực, còn để cho Nhị tiểu thư mê luyến như thế?

Càng nghĩ không thông là, gần đây ngay cả phu nhân tựa hồ cũng tốt với hắn rất nhiều.

Ai, thật là ước ao ghen tị!

Tổ An nhìn điểm nộ khí trong hệ thống, nghĩ thầm những gia hỏa này thật tiện, từng người trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng sau lưng đoán chừng đang vẽ vòng tròn nguyền rủa ta?

Bất quá có thể tức giận nhiều một chút hay không, chỉ cống hiến vài điểm có ý nghĩa gì.

Ngay cả tức giận cũng không dám phóng túng, trách không được chỉ có thể nhìn ta ăn ngon uống sướng.

Nếu hắn nói câu này ra, cam đoan thu được điểm nộ khí tăng vọt.

Bất quá vô số lần kinh nghiệm giáo huấn đã để hắn biết cân nhắc, điểm nộ khí nào có thể kiếm, điểm nộ khí nào kiếm được không bù mất.

Vỗ nhè nhẹ thân thể mềm mại của thiếu nữ trong ngực, Tổ An an ủi:

- Yên tâm đi, cha ngươi khẳng định sẽ không có việc gì.

- Thế nhưng ta nghe nói sự tình lần này rất nghiêm trọng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Sở Hoàn Chiêu lau nước mắt, y nguyên không yên tâm nói.

- Cha ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Tổ An giúp nàng lau nước mắt trên mặt.

- Lại nói, mẹ ngươi và tỷ ngươi cũng đang nghĩ biện pháp cứu hắn.

- Thế nhưng ta nhìn thấy nương và tỷ tỷ mặt buồn rười rượi, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua các nàng như vậy, chắc hẳn bọn họ cũng rất bi quan.

Sở Hoàn Chiêu vẫn rất u sầu.

Tiểu nha đầu này lại biến thành Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm rồi.

Tổ An cười xoa xoa đầu nàng:

- Coi như ngươi không tin mẹ ngươi và tỷ ngươi, cũng nên tin tưởng ta chứ, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu nhạc phụ đại nhân.

- Thật?

Sở Hoàn Chiêu nhất thời chuyển buồn thành vui.

Tổ An gật đầu:

- Tự nhiên là thật.

- Tỷ phu giỏi nhất!

Sở Hoàn Chiêu nhất thời thay đổi vẻ u sầu, vui sướng sôi nổi, ôm lấy cánh tay hắn, không ngừng cạ cạ vào bộ ngực đã có quy mô của mình, để Tổ An nhịn không được lâng lâng.

Một màn này để rất nhiều thị vệ mắt trợn tròn, Nhị tiểu thư ngay cả phu nhân và Đại tiểu thư cũng không tin, hết lần này tới lần khác tin cô gia?

Gia hỏa này đến cùng rót cái thuốc mê gì cho Nhị tiểu thư vậy?

- Ta thật vô dụng, ngày bình thường chỉ biết chơi, xảy ra chuyện cái gì cũng không giúp được, ngay cả ngươi cũng không bằng.

Bỗng nhiên thần sắc của Sở Hoàn Chiêu ảm đạm.

Tổ An:

- ...

Cái gì gọi là ngay cả ta cũng không bằng?

- Ngươi tuổi còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên tự nhiên sẽ giúp được việc.

Tổ An an ủi.

- Thật?

Sở Hoàn Chiêu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngờ vực, hiển nhiên không quá tin tưởng năng lực của mình.

- Tự nhiên là thật.

Tổ An khẳng định nói, nha đầu này từ nhỏ bị lấy ra so sánh với tỷ tỷ, tự nhiên bị đả kích đến không có lòng tin, nên thích hợp cổ vũ nàng.

- Tỷ phu thật tốt ...

Sở Hoàn Chiêu ôm lấy cánh tay hắn ép lên ngực càng chặt, trên mặt tràn đầy ý cười ngọt ngào.

Cảm nhận được cánh tay truyền đến mềm mại xúc cảm, thần sắc của Tổ An hơi cổ quái, trong khoảng thời gian này tựa hồ ngực nàng lại lớn hơn...

An ủi nàng một chút, Tổ An trở về phòng, phát hiện Mễ lão đầu đang ở trong sân tưới hoa.

- Gia hỏa này mặt ngoài là nông dân trồng hoa, trên thực tế là lão âm bỉ khủng bố nha.

Tổ An oán thầm, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười rực rỡ.

- Tiền bối tốt.

Mễ lão đầu ân một tiếng, nhìn hắn cười cười, chỉ bất quá phối hợp khuôn mặt xấu xí kia, lộ ra có chút khiếp người.

Tổ An hỏi:

- Đúng rồi tiền bối, gần đây Sở gia xảy ra chuyện, ngươi bản lĩnh lớn như vậy, có biện pháp giúp đỡ giải quyết không?

Hắn nghĩ đối phương đã lựa chọn ẩn cư ở Sở gia, khó tránh khỏi là tiền bối cao nhân gì của Sở gia, hoặc có giao tình với tổ tiên của Sở gia, đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Lấy tu vi của hắn, nếu như chịu tương trợ, vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Mễ lão đầu lắc đầu:

- Sở gia nội tình ngàn năm, đâu dễ dàng sụp đổ như vậy.

Tổ An nghĩ thầm đây là cái đạo lí gì, nội tình ngàn năm sẽ an toàn sao?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra Sở gia còn có biện pháp gì, 16 triệu lượng, Minh Nguyệt Thành tứ đại gia tộc cộng lại, chỉ sợ cũng không bỏ ra nổi nhiều hiện ngân như vậy.

- Đừng lo chuyện bao đồng, đường đường Sở gia, còn cần ngươi đi cứu vãn.

Mễ lão đầu hừ lạnh.

- Huống chi đối với ta mà nói, toàn bộ Sở gia chung vào một chỗ cũng không trọng yếu bằng ngươi, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu nhất của ngươi là bảo vệ mình, tuyệt đối đừng làm ra sự tình nguy hiểm gì.

Nói xong thì rời đi, hiển nhiên không muốn nghe hắn tiếp tục cầu mình cứu Sở gia.

Tổ An nghe mà buồn nôn, gia hỏa này không phải là thổ lộ với ta chứ?

Buồn nôn a...

Đến tối, Tổ An nhiều lần đi Thanh âm Các, kết quả Sở Sơ Nhan còn chưa trở lại.

Tổ An lặng lẽ đến đại sảnh nghị sự, phát hiện bên trong đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có nhân viên ra vào, rất nhiều đều là thân tín của Sở gia.

Xem ra hẳn là Sở Sơ Nhan đang nghĩ biện pháp cứu vãn Sở gia.

Tổ An không khỏi đau lòng, lão bà của mình vừa đẹp vừa mạnh, mấu chốt còn tài giỏi như thế, nhưng quá ưu tú cũng có chỗ xấu, là tuổi còn trẻ tiếp nhận rất nhiều đồ vật không nên tiếp nhận.

Bình Luận (0)
Comment