Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 669 - Chương 669: Rót Cái Thuốc Mê Gì

Chương 669: Rót Cái Thuốc Mê Gì Chương 669: Rót Cái Thuốc Mê Gì

Sắc mặt của Tần Vãn Như hơi hòa hoãn, ngày bình thường nhìn Tổ An nhanh mồm nhanh miệng cảm thấy không vui, nhưng bây giờ hắn thay mình nói chuyện, trước kia không vui tan hết sạch.

Có nam nhân chặn ở trước người che gió che mưa cũng an tâm a.

Tần Vãn Như kìm lòng không được nghĩ đến Sở Trung Thiên, cũng không biết lúc nào hắn mới có thể bình an trở về.

- Tiết kiệm tiết kiệm, kết quả hiện tại không chỉ không tiết kiệm được, ngược lại triệt để ném Sở gia vào, 16 triệu lượng, Sở gia đi nơi nào cầm ra nhiều tiền như vậy!

Sở Thiết Sinh thở phì phò nói.

Đến từ Sở Thiết Sinh, điểm nộ khí +358!

- 16 triệu lượng?

Tổ An giật mình, làm sao nhiều như thế?

Hắn còn nghĩ bây giờ trong túi mình có không ít tiền, đến thời điểm giúp lão bà vượt qua cửa ải khó, kết quả tiền trên người ngay cả số lẻ cũng không đủ.

- Triều đình vì ngăn ngừa thương nhân buôn muối tùy ý phá giá, nên chế định số lượng diêm dẫn cho mỗi năm, nếu như vượt mức sớm lấy hạn ngạch diêm dẫn mấy năm sau, sau đó trừ mỗi tấm diêm dẫn 1.5 lượng bạc, còn cần ngoài định mức giao nạp 2.1 lượng bạc.

Sở Sơ Nhan nói, sắc mặt có chút khó coi.

- Hơn nữa triều đình vì phòng ngừa thương nhân buôn muối âm thầm thao tác, còn văn bản rõ ràng quy định giấu diếm không giao bạc dự chi, phải nạp tiền phạt gấp mấy lần.

- 16 triệu lượng bạc này, có hơn một nửa là tiền phạt.

Sở Thiết Sinh tiếp lời nói.

- Một khoản tiền lớn như vậy, trừ khi bán sạch Sở gia, bằng không làm sao có khả năng cầm ra được!

- Sự kiện này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, không cần nhiều lời.

Sở Sơ Nhan lạnh lùng nói.

- Ngươi nghĩ biện pháp, ngươi có thể có biện pháp gì?

Sở Thiết Sinh khinh thường nói, thời điểm muốn tiếp tục nói, cảm nhận được nhiệt độ không khí trong phòng giảm mấy độ, biết nàng thật tức giận, không còn dám được đà lấn tới.

- Thôi được, ta sẽ nhìn xem ngươi có thể có biện pháp giải quyết nào.

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Sở Nguyệt Pha cũng mặt lạnh đứng dậy rời đi, rất nhanh trong phòng nghị sự, chỉ còn lại ba người Tần Vãn Như.

Tổ An nhịn không được nói:

- Bọn gia hỏa này thật quá phận, nhạc phụ đại nhân vừa gặp chuyện, bọn hắn đã nhảy nhót lợi hại như vậy, lại cách một đoạn thời gian bọn họ còn không lật trời?

Tần Vãn Như giải thích:

- Nhị phòng tam phòng vẫn luôn ngấp nghé quyền lực của chúng ta, muốn thay vào đó, có cơ hội tốt như vậy sao có thể không làm khó dễ.

Kể từ khi biết nữ nhi và Tổ An có phu thê chi thực, nàng đã vứt bỏ một số tưởng tượng không thực tế trước đó, bắt đầu thử tiếp nhận hắn. Lại thêm vừa rồi hắn giúp mình ứng phó Nhị thúc Tam thúc, cho nên những sự tình tư mật này cũng dần dần nói cho hắn biết.

Tổ An thở dài:

- Thế giới luôn kỳ quái như thế, có lúc xảy ra chuyện, thân thích còn không đáng tin bằng người xa lạ, người xa lạ coi như không trợ giúp, cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng.

Tần Vãn Như trầm giọng nói:

- Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, việc cấp bách là suy nghĩ thật kỹ làm sao giải quyết sự kiện này.

Sở Sơ Nhan nói:

- Vẫn là trước trù tiền, chuộc phụ thân đại nhân trở lại rồi nói.

- Thế nhưng 16 triệu lượng, chỗ nào bù nổi.

Nghĩ đến con số trên trời kia, Tần Vãn Như không khỏi có chút bi quan.

Sở Sơ Nhan cũng rơi vào trầm mặc, những năm này Sở gia lấp lỗ thủng khắp nơi, lại thêm các nơi chi tiêu cũng nhiều, không còn bao nhiêu tích súc.

Vốn trước đó vài ngày Cự Kình Bang bị tiêu diệt, sinh ý muối nghiệp chuyển biến tốt đẹp, thu nhập bắt đầu duy trì tăng trưởng, kết quả xảy ra sự tình này.

Diêm dẫn không hợp pháp, bây giờ muối của bọn họ bị định nghĩa thành muối lậu, vốn lưu động bị cắt đứt.

Trừ khi bán ruộng bán đất, nhưng như vậy Sở gia tân tân khổ khổ kiên trì bảo vệ sản nghiệp tổ tiên còn có ý nghĩa gì?

Sản nghiệp tổ tiên cũng bán, niềm tin của Sở gia sẽ sụp đổ, như vậy Sở gia thật xong đời.

Tổ An nói:

- Ta chỗ này còn có hai ba triệu lượng bạc, có thể lấy ra cứu nhạc phụ đại nhân, đáng tiếc trước đó Mai Hoa Bang đã hủy diệt, 750 vạn lượng thiếu nợ không thu về được, bằng không có thể giải quyết một nửa.

Sở Sơ Nhan giật mình:

- Ngươi ở đâu có nhiều tiền như vậy?

Sự tình Tổ An và học viện giao dịch nàng cũng biết, lúc trước Mai Hoa Bang không cho hắn bao nhiêu tiền, sao hiện tại đột nhiên có hai ba triệu lượng?

Tổ An ngạo nghễ nói:

- Lão công ngươi bản lĩnh thông thiên, ngay cả ngươi cũng cua được, kiếm lời chút tiền ấy lại tính là gì.

Sở Sơ Nhan hơi đỏ mặt, xì một miệng:

- Không nghiêm túc.

Đồng thời chột dạ liếc nhìn mẫu thân.

Lần này Tần Vãn Như không có tức giận, ngược lại hơi xúc động nói:

- A Tổ, cám ơn ngươi, thời điểm Sở gia nguy nan còn lựa chọn xuất thủ tương trợ, Sơ Nhan quả nhiên không nhìn lầm người. Chỉ bất quá Sở gia chúng ta còn không đến mức vận dụng tiền riêng của con rể, như vậy lan ra ngoài, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho mọi người.

Tổ An bất đắc dĩ, nghe giống như gia tộc cổ đại không có ý tứ dùng đồ cưới của nhà gái vậy.

Đến lúc nào rồi, còn quan tâm những hư danh kia.

Lúc này Tần Vãn Như còn nói thêm:

- A Tổ, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta và Sơ Nhan còn có một số việc phải thương lượng.

Tổ An không nghĩ tới muốn nhúng tay sự vụ của Sở gia, cũng không hứng thú với chi tiết trong đó, thấy nàng nói như vậy càng vui vẻ nhẹ nhõm.

Sau khi ra cửa không lâu thì đụng phải Sở Hoàn Chiêu, nàng nhìn thấy Tổ An liền nhào tới:

- Tỷ phu, cha ta có phải không về được không?

Một số thị vệ ở bên cạnh nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau, từng cái yên lặng xoay người sang chỗ khác làm như không nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment