Sở Sơ Nhan hơi kinh ngạc xoa đầu nàng:
- Hiện tại Tiểu Chiêu của chúng ta cũng lớn lên hiểu chuyện rồi.
- Sao tỷ cũng giống tỷ phu, thích vò tóc người ta như vậy, buổi sáng người ta chải rất lâu đấy.
Sở Hoàn Chiêu quệt mồm phàn nàn.
Sở Sơ Nhan vô ý thức trừng Tổ An một cái, chẳng lẽ ngày bình thường gia hỏa này cũng thường xuyên vò đầu muội muội?
Tổ An vội vàng giải thích:
- Ngươi không nên hiểu lầm, ta là vò như thế này.
Nói xong vò loạn lên đầu Sở Hoàn Chiêu, rất nhanh làm cái đầu của nàng như ổ gà.
Sở Hoàn Chiêu:
- ...
- Thối... tỷ... phu!
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +333!
Sở Hoàn Chiêu là thật giận, liều mạng truy đánh Tổ An.
Nhìn lấy hai người đùa giỡn, Sở Sơ Nhan mỉm cười, quan hệ của hai người thân mật chút cũng tốt, trong nhà càng nhiều chút thân tình ấm áp.
Nghĩ đến thái độ của Nhị thúc Tam thúc, tâm nàng lạnh lẽo hơn vài phần.
Sở Hoàn Chiêu dù sao cũng là thiếu nữ, truy đuổi một lúc rất nhanh thì hết giận, lại chạy tới ôm cánh tay của tỷ tỷ.
- Đây là lão bà của ta, đừng có tranh.
Tổ An chen vào giữa, tay khoác lên vai hai tỷ muội.
- Hẹp hòi!
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh, bất quá vẫn thuận thế dựa vào trên người hắn.
Một bên khác Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Để tay xuống đi, trước công chúng, còn thể thống gì nữa.
Tổ An bất mãn nói:
- Ta ôm lão bà của mình, sao lại không ra thể thống gì.
Sở Sơ Nhan hơi đỏ mặt, cuối cùng vẫn không có phản bác.
Trong khoảng thời gian này hai người thân mật, nàng rõ ràng gia hỏa này ở một vài phương diện là cực kỳ cường thế.
Sau lưng, Thành Thủ Bình còn có đám người Tiêu Thiện Hòa mắt to trừng mắt nhỏ, vốn nhìn thấy Tổ An to gan lớn mật đồng thời ôm lấy hai tỷ muội các nàng, Đại tiểu thư khẳng định sẽ nổi giận, ai biết nàng lại ngầm thừa nhận.
Thành Thủ Bình cười hì hì nhìn người khác đưa ra tay, nhỏ giọng nói:
- Xem ra không cần thiết chờ lâu như vậy, đưa tiền đây đưa tiền đây.
Nguyên lai mấy người bọn họ bí mật đánh cược, xem cô gia đến cùng có thu luôn Nhị tiểu thư không, Thành Thủ Bình đương nhiên là kiên định tỷ muội song thu.
Tuy đám người Tiêu Thiện Hòa biết Nhị tiểu thư và cô gia rất thân mật, nhưng nghĩ đến lấy bối cảnh của Tổ An, lại thêm gia thế của Sở gia, là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện khả năng như Thành Thủ Bình nói.
Song phương giằng co không xong, cuối cùng đặt cược.
Thành Thủ Bình tin tưởng vững chắc Nhị tiểu thư khẳng định cũng sẽ thành nữ nhân của cô gia, đám người Tiêu Thiện Hòa cảm thấy không thực tế, sau đó ào ào đặt cược.
Bây giờ nhìn thấy một màn này, Thành Thủ Bình sao có thể bỏ qua.
Tiêu Thiện Hòa kiên trì nói:
- Hừ, còn chưa kết hôn, làm sao tính được.
- Ngươi muốn chạy?
Thành Thủ Bình bất mãn.
- Tiêu mỗ là loại người thua không nhận nợ sao? Bất quá như vậy chỉ có thể chứng minh bọn họ cảm tình tốt, còn không tính thua.
Tiêu Thiện Hòa giải thích.
Những người khác cũng ào ào phụ họa, nhưng cũng có một phần nhỏ mua theo Thành Thủ Bình, bất mãn phản đối.
Bỗng nhiên Sở Sơ Nhan quay đầu:
- Các ngươi nói cái gì đó?
- Không có gì không có gì!
Đám người giật mình, vội vàng ngừng lại không nói nữa.
Những năm này Đại tiểu thư lo liệu Sở gia, thành lập ra uy tín tương đối lớn.
Thành Thủ Bình bĩu môi, bọn gia hỏa này dám xem nhẹ cô gia, vậy chờ đến tương lai để các ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Đừng nói Nhị tiểu thư, nếu trong phủ còn có Tam tiểu thư, khẳng định cũng khó thoát khỏi ma chưởng của cô gia!
Lại nói lúc này Tần Vãn Như đi vào Lý gia.
Tuy Lý gia không so được mấy gia tộc lớn, nhưng ở Minh Nguyệt Thành cũng coi như phú hào.
Những năm gần đây Sở gia và Lý gia quan hệ không tệ, ngày bình thường Sở Trung Thiên cũng rất chiếu cố Lý gia.
Cho nên Sở gia xảy ra chuyện, Tần Vãn Như trước tiên là nghĩ đến Lý gia.
Tộc trưởng Lý gia Lý Chấn Kiên ở trong thư phòng tiếp kiến Tần Vãn Như, đối với Sở gia tao ngộ biểu thị cực kỳ đồng tình.
Tần Vãn Như thấy bầu không khí hòa hợp, liền nói ra ý định của mình.
Lý Chấn Kiên cười đi đến bên người Tần Vãn Như:
- Những năm gần đây Sở huynh và phu nhân đều rất chiếu cố ta, xảy ra chuyện ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Vừa nói chuyện, bàn tay lặng lẽ mò qua bờ mông uyển chuyển của Tần Vãn Như.
Trong mắt Lý Chấn Kiên lóe lên một tia khát vọng nóng rực, cực kỳ lâu trước kia, hắn đã thần hồn điên đảo với vị Công Tước phu nhân xinh đẹp sung mãn này, chỉ bất quá trước đó hắn rõ ràng thân phận song phương khác biệt, không dám động suy nghĩ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Nhiều lắm chỉ là ở buổi tối để cơ thiếp trong phủ vụng trộm mặc y phục tương tự Tần Vãn Như, làm ra kiểu tóc không sai biệt lắm, thậm chí ngay cả nước hoa trên người cũng giống như đúc.
Sau đó tưởng tượng thành Tần Vãn Như điên cuồng phát tiết, để thỏa mãn ham muốn trong lòng.
Đáng tiếc mỗi lần sau khi xong việc đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, dù sao những cơ thiếp kia so sánh với Tần Vãn Như chính thức thì kém đến quá xa.
Có lẽ là thượng thiên cảm nhận được lòng thành của hắn, vậy mà cho hắn cơ hội tốt như vậy.
Sở gia xảy ra sự tình lớn như vậy, ngay cả Sở Trung Thiên cũng thân hãm nhà tù, bây giờ nữ thần cầu đến cửa, quả thực là cơ hội trời cho.
Nữ nhân trước kia cao không thể chạm, bây giờ tựa hồ có thể đụng tay đến.
Mắt thấy bàn tay sắp đụng chạm đến vị trí nở nang mềm mại vểnh lên kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy tay đau xót, cổ tay đã bị đối phương bắt lấy, vặn mạnh.
Tần Vãn Như quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:
- Lý gia chủ muốn làm gì?
Lý Chấn Kiên ngượng ngùng cười cười:
- Tự nhiên là muốn trợ giúp phu nhân.