Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 673 - Chương 673: Chính Cung Hoài Nghi

Chương 673: Chính Cung Hoài Nghi Chương 673: Chính Cung Hoài Nghi

Tần Vãn Như cười lạnh nói:

- Ngươi định trợ giúp như thế nào?

Lý Chấn Kiên cũng thu hồi nụ cười:

- Nếu phu nhân để cho tại hạ đạt được ước muốn, Lý mỗ tự nhiên cũng sẽ để phu nhân đạt được ước muốn.

- Vô sỉ!

Tần Vãn Như tức giận đến toàn thân phát run, vạn vạn lần không nghĩ đến gia hỏa trước kia ở trước mặt mình tất cung tất kính, vậy mà dám nảy ra tâm tư xấu xa với nàng như vậy.

Hắn nghĩ rằng khí số của Sở gia đã tận sao?

Đùng một tiếng, bàn tay trực tiếp tát lên mặt đối phương.

Nàng đã lười nói chuyện với gia hỏa hèn hạ vô sỉ như vậy, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Chấn Kiên sờ sờ gương mặt, sau đó ngửi ngửi mùi hương ngây ngất tiến đến chóp mũi, nhịn không được cảm khái nói:

- Thật thơm, đáng tiếc...

Lúc này một gia hỏa bộ dáng sư gia từ hậu đường đi ra, có chút bận tâm nói:

- Gia chủ, Sở gia dù sao cũng là Công Tước phủ, hiện tại đắc tội Sở phu nhân như vậy, có thể xảy ra chuyện hay không.

Lý Chấn Kiên hừ lạnh:

- Công Tước Phủ gì, bất quá là hoa vàng ngày mai mà thôi, bây giờ triều đình quyết tâm đối phó Sở gia, Tang Thái Thú cũng tự mình xuất thủ, Sở gia đâu còn có thể lật được sóng lớn.

- Thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...

Sư gia kia do dự nói.

- Nào có nhiều vạn nhất như vậy.

Lý Chấn Kiên khoát khoát tay.

- Ngươi cho rằng ta thật là tinh trùng lên não, xúc động như vậy sao, không như vậy làm sao có thể cự tuyệt giúp đỡ Tần Vãn Như? Hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này triệt để cắt đứt với Sở gia, để người khác biết Lý gia chúng ta và Sở gia không phải một đường, miễn cho tương lai chúng ta cũng bị tai bay vạ gió.

- Lão gia quả nhiên cao minh!

Sư gia giơ ngón tay cái lên, nhưng trong lòng xem thường không thôi, nói thật êm tai, vừa rồi bộ dáng vô sỉ hám gái kia, làm như ta không thấy sao?

Nếu như nàng đồng ý, ngươi còn không giống như con chó quỳ xuống liếm.

Lúc này đám người Tổ An cũng tới Minh Nguyệt Học Viện, Sở Hoàn Chiêu tự nhiên đi về phòng học lên lớp.

Tổ An và Sở Sơ Nhan thì đến phòng làm việc của hiệu trưởng tìm Khương La Phu.

Nghe Sở Sơ Nhan nói, Khương La Phu vô ý thức đổi tư thế hai chân, dẫn tới người nào đó liên tiếp ghé mắt.

Khương La Phu suy nghĩ một chút nói:

- Đầu tiên đối với Minh Nguyệt Công tao ngộ, ta biểu thị đồng tình và lý giải sâu sắc, nhưng lần này đúng là Sở gia các ngươi xúc phạm luật pháp triều đình, hệ thống học viện xưa nay không nhúng tay vào chính vụ địa phương, sự kiện này chỉ sợ học viện không tiện ra mặt.

Thực ra trước đó Sở Sơ Nhan cũng từng nghĩ đến những thứ này, nếu như Minh Nguyệt Học Viện xuất thủ tương trợ, chính là công khai đối kháng ý chí của hoàng gia.

Nhưng nàng nghĩ hệ thống học viện xưa nay có tính độc lập rất cao, chưa hẳn sợ hãi điểm ấy.

Lại thêm quan hệ cá nhân với Sở gia, nói không chừng sẽ ra tay cứu viện.

Đáng tiếc kết quả vẫn để nàng thất vọng.

- Nếu như vậy, vậy chúng ta quấy rầy hiệu trưởng.

Sở Sơ Nhan ráng nở nụ cười, ngay cả học viện quan hệ tốt như vậy cũng không nguyện ý xuất thủ tương trợ, vậy những nơi khác chỉ sợ càng không có cách nào.

Tổ An lắc đầu, Sở Sơ Nhan chỗ nào cũng tốt, nhưng bởi vì từ nhỏ quá ưu tú, cho nên có lúc quá chú trọng mặt mũi.

Hiện tại đến lúc nào rồi, còn giảng những lễ tiết phong độ quý tộc kia.

Hắn trực tiếp ngăn đối phương lại, đứng ra nhìn Khương La Phu nói:

- Mỹ nhân hiệu trưởng, đây là ngươi không đúng nha.

- A Tổ.

Sở Sơ Nhan vội vàng kéo hắn về, phải biết Khương hiệu trưởng thực lực cường đại, ở Minh Nguyệt Thành địa vị phi phàm, tuy bây giờ không nguyện ý tương trợ, nhưng ít ra sẽ không thù địch với Sở gia, nếu chọc tới nàng, đó mới thật là được không bù mất.

Tổ An vỗ vỗ tay nàng, tỏ ý yên tâm.

Khương La Phu ngồi ở trên ghế sa lon lạnh nhạt nói:

- Ta không đúng chỗ nào?

Tổ An tiến lên một bước, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, hôm nay Khương La Phu mặc vớ màu da phản quang, đôi chân tản ra ánh sáng mê người, lại thêm nàng hôm nay nàng đeo kính mắt trang sức, chế phục văn phòng...

Thật là một yêu tinh muốn mạng người mà!

Hắn vội vàng thu liễm ý nghĩ lung ta lung tung, trầm giọng nói:

- Theo ta biết, những năm này Minh Nguyệt Công đối đãi Khương hiệu trưởng không tệ, hơn nữa mỗi năm Sở gia cũng quyên tặng rất nhiều tiền tài, vật tư cho học viện, bây giờ Sở gia xảy ra chuyện, Khương hiệu trưởng ngươi lại khoanh tay đứng nhìn.

- Ta đến Minh Nguyệt Học Viện không bao lâu, nhưng cũng biết học viện coi trọng dùng đức báo đức, có qua có lại, nhưng như ngươi bây giờ, chẳng phải là bác bỏ lý tưởng cao đẹp của học viện sao? Về sau các ngươi làm sao dạy học sinh những đạo lý làm người kia?

- A Tổ...

Trái tim của Sở Sơ Nhan nhảy đến cổ họng, nàng không nghĩ tới đối phương nói không nể mặt mũi như thế, nhưng muốn ngăn cản đã không kịp.

Khương La Phu hơi nheo mắt, đứng lên, dáng người cao gầy ở trước mặt Tổ An không hề rơi xuống hạ phong chút nào, khí thế trên người càng lúc càng mạnh:

- Rất tốt, đã rất lâu không ai dám nói chuyện với ta như vậy rồi.

Vừa nói vừa đi về phía hắn, trên người phóng thích uy áp ngay cả Sở Sơ Nhan cũng chịu không nổi, vô ý thức lui về phía sau một bước.

Tổ An nuốt nước miếng, hắn đứng phía trước cảm thụ càng rõ ràng hơn, thế nhưng tính khí cứng cỏi trong xương cũng ra, không nguyện ý yếu thế ở trước mặt nữ nhân.

Sau đó hắn kiên trì ưỡn ngực, cả người như cây đinh đứng tại nguyên chỗ, không lui chút nào.

Tuy uy áp của Khương La Phu mạnh mẽ, nhưng còn kém xa Mị Ly lúc trước.

Hắn ngay cả uy áp của Mị Ly cũng gắng gượng qua được, làm sao có thể thua Khương La Phu?

Bình Luận (0)
Comment