Thấy hắn không có dự định vào nhà, Sở Hoàn Chiêu tò mò hỏi.
- Ta đi...
Tổ An đang muốn trả lời, chợt nhớ tới cái gì, thần sắc cứng đờ.
- Sao ngươi nhiều vấn đề như vậy, ta ra ngoài tự nhiên có chính sự.
Sở Hoàn Chiêu chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Nhìn trái phải nói chuyện, hơn phân nửa là đi uống hoa tửu, hừ!
Nói xong oán niệm đi vào trong phủ, tiếng bước chân cố ý giẫm rất mạnh, phảng phất như là vì... .
Tổ An:
- ...
Trực giác của nữ nhân thật khủng bố như vậy!
Hắn thật dự định đi Thần Tiên Cư một chuyến, nhưng không phải uống hoa tửu, mà dự định từ chỗ Thu Hồng Lệ thám thính ra tình báo tương quan.
Phải biết trước đó tin tức liên quan tới Trần Huyền đều là nàng nói, lần này sự tình diêm dẫn tung tích không rõ kia, nói không chừng nàng có tình báo gì.
Đi vào Thần Tiên Cư, sau khi thông báo, cũng không lâu lắm thì có nha hoàn đến dẫn Tổ An tới phòng của Thu Hồng Lệ.
Nhìn giai nhân trước mắt, Tổ An nhịn không được ồ lên:
- Chẳng lẽ Hồng Lệ sắp đi xa.
Thu Hồng Lệ giật mình, khẽ cười nói:
- Tổ công tử mắt sáng như đuốc, không nghĩ tới cái này cũng có thể nhìn ra.
Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Hồng Lệ, chúng ta xa lạ rồi, trước kia ngươi đều gọi ta A Tổ.
Thu Hồng Lệ:
- ...
Gia hỏa này nói chuyện phiếm luôn để người ngoài dự tính.
Có điều nàng sớm quen tính tình của đối phương, khẽ cười nói:
- A Tổ, nếu ngươi đến chậm hai ngày, có khả năng sẽ không gặp được ta.
Tổ An giật mình:
- Ngươi muốn đi?
Lần này gặp mặt, ngữ khí của đối phương có chút kỳ quái.
- Ừm.
Thu Hồng Lệ gật đầu.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mặc dù biết trước đó đối phương chỉ là hư tình giả ý, nhưng khi biết nàng sắp rời khỏi, trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Thu Hồng Lệ cười lắc đầu, không nói lời nào.
Biết nàng sẽ không nói cho mình, Tổ An cũng rất thức thời không truy vấn.
Trong phòng rơi vào yên lặng.
- Đúng rồi, lần này ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?
Cuối cùng vẫn là Thu Hồng Lệ mở miệng trước.
- Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi?
Tổ An nhìn nàng, vẫn sáng rực rỡ rung động lòng người như vậy, đáng tiếc rất nhanh sẽ không thuộc về mình.
Ai, nam nhân cũng thật tiện, biết rõ trước đó đối phương bày tỏ là có mưu đồ khác, bây giờ lại cảm thấy mất mát.
Thu Hồng Lệ hé miệng cười nói:
- Ta ở chỗ này lâu như vậy, cũng không thấy ngươi chủ động tới thăm ta.
Khuôn mặt của Tổ An đỏ lên, không thể làm gì khác hơn là nói ra ý đồ đến.
Thu Hồng Lệ nhịn không được cảm thán:
- Ngươi và Sở đại tiểu thư quả nhiên là phu thê tình thâm, lại vì nàng bôn tẩu khắp nơi như vậy.
Tổ An liếc nhìn nàng:
- Hồng Lệ đang ghen?
Thu Hồng Lệ nhìn lại hắn:
- A Tổ ngươi cảm thấy ta ăn dấm của ngươi?
Tổ An cười ha ha:
- Giai nhân giống như Hồng Lệ, trên đời có nam nhân nào không muốn ngươi ăn dấm của mình.
Thu Hồng Lệ mỉm cười:
- Miệng ngươi luôn ngọt như vậy, khó trách Sở đại tiểu thư cũng thích ngươi.
Sau đó nàng bổ sung:
- Tung tích diêm dẫn ta vừa vặn biết một chút, tuy nhiên lại không thể nói cho ngươi.
- Vì sao?
Tổ An sửng sốt.
- Nguyên do trong đó ta không có cách nào nói cho ngươi.
Thu Hồng Lệ do dự một chút.
- Ta khuyên ngươi không nên đi tìm, miễn cho dẫn tới họa sát thân.
Nghe nàng nói nghiêm trọng, Tổ An có chút không hiểu:
- Vì sao, không phải Trần Huyền đã chết sao, chẳng lẽ những người kia của Hắc Phong Trại còn có thể lật trời?
Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Không phải người Hắc Phong Trại, mà là một thế lực khác, không phải ngươi có thể chọc nổi.
Tổ An càng nghi hoặc, tuy bây giờ Sở gia xảy ra chuyện, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, hơn nữa còn có tư quân có thể vận dụng, mình dù sao cũng là cô gia của Sở gia, còn có bối cảnh học viện, Thu Hồng Lệ lại vẫn cảm thấy sẽ có họa sát thân, đối phương đến cùng có lai lịch gì?
- Hồng Lệ, có thể đại khái tiết lộ một chút, đến cùng là thế lực lợi hại nào không?
Tổ An hỏi dò.
Thu Hồng Lệ thở dài:
- Ta không thể nói quá nhiều, nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Bỗng nhiên trong lòng Tổ An lóe lên linh quang:
- Là thế lực sau lưng ngươi?
Xưa nay lai lịch của Thu Hồng Lệ rấ thần bí, một nữ tử xinh đẹp yếu đuối như thế, ở Thần Tiên Cư nhiều năm lại có thể không nhiễm bùn tanh, trừ thủ đoạn của nàng, sau lưng khẳng định còn có thế lực cường đại bảo hộ.
Hơn nữa đoạn thời gian trước tin tức ngay cả Sở gia cũng không tra được, lại có thể từ chỗ nàng đạt được đáp án, lúc đó Tổ An liền lưu tâm.
Thu Hồng Lệ biến sắc:
- Ngươi không nên hỏi, biết quá nhiều sẽ không có chỗ tốt.
Tổ An gật đầu:
- Thôi được rồi, ta không hỏi ngươi nữa, miễn làm cho ngươi khó xử. Bất quá sự tình diêm dẫn rất quan trọng, ta không thể dễ dàng từ bỏ, ta trở về sẽ điều động lực lượng các phương truy tra, thẳng đến tra ra tăm tích mới thôi.
Nói xong hắn đứng dậy cáo từ.
Thu Hồng Lệ gấp đến độ dậm chân:
- So ngươi lại không nghe ta khuyên chứ!
Mặt nàng lộ vẻ do dự, rốt cục mở miệng nói:
- Thôi thôi, ta nói cho ngươi một ít chuyện, miễn cho ngươi không cẩn thận làm ra việc ngu ngốc.
Tổ An quay đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nhịn không được cảm thán:
- Hồng Lệ, ngươi đối với ta thật tốt.
Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên, lại toát ra phong tình vạn chủng:
- Bây giờ ngươi mới biết.
Tổ An nói:
- Nói thật, mới đầu ta vẫn ôm lấy thái độ cảnh giác, một mực suy đoán ngươi đến cùng có mục đích gì, hiện tại hồi tưởng lại, thực xin lỗi.
Thu Hồng Lệ hơi đỏ mặt, bị sự chân thành của hắn làm cảm động, cảm khái nói:
- Ta tiếp cận ngươi thật có mục đích, cho nên ngươi không cần xin lỗi.