Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 684 - Chương 684: Viện Thủ

Chương 684: Viện Thủ Chương 684: Viện Thủ

Tổ An thất vọng:

- A, nguyên lai ngươi thật không muốn làm thiếp cho ta.

Thu Hồng Lệ:

- ...

Chẳng lẽ gia hỏa này không bao giờ suy nghĩ tới thân phận của mình sao?

Có điều nàng biết đây là đặc điểm của hắn, không phải như vậy mới khiến nàng cảm thấy không giống bình thường sao?

Hai người nói đùa một lúc, lúc này Thu Hồng Lệ mới thu hồi nụ cười, nói:

- Ba ngày sau, trên chợ đen có một buổi đấu giá, đến thời điểm người Hắc Phong Trại sẽ cầm số diêm dẫn kia ra đấu giá, người trả giá cao được, nếu ngươi thật muốn cầm diêm dẫn về, thì dùng tiền đến mua đi.

- Chợ đen, buổi đấu giá?

Bỗng nhiên Tổ An nghĩ đến, thời điểm vừa tới thế giới này, lúc đó học viện phát nguyên thạch, công pháp của hắn đặc thù, không có cách nào hấp thu nguyên khí, nghe Vi Tác nhắc qua có thể ở trên chợ đen bán những nguyên thạch kia.

Chỉ là không lâu sau hắn có vạn kim, tự nhiên không để ý chút tiền nhỏ kia, cho nên một mực không có đi chợ đen.

Chợ đen có thể sừng sững không ngã ở Minh Nguyệt Thành nhiều năm như vậy, đã chứng minh thế lực sau lưng mạnh mẽ, chỉ không nghĩ tới là thế lực sau lưng Thu Hồng Lệ.

Thấy thần sắc của hắn biến ảo, Thu Hồng Lệ vội vàng nói:

- Ngươi tuyệt đối đừng động tâm tư cướp đoạt, chợ đen đã tiếp nhận lần đấu giá này, tự nhiên sẽ phụ trách, nếu ngươi đi đoạt, là chính diện xung đột với bọn hắn, ta sợ ngươi sẽ...

Nàng không nói hết, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.

- Yên tâm đi, ta còn không đến mức lỗ mãng như vậy.

Tổ An biết Thu Hồng Lệ không phải hù dọa, nếu đi đoạt mà nói, không chỉ không thành công, ngược lại sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Nhưng muốn hắn dùng tiền đi mua diêm dẫn vốn thuộc về Sở gia, trong lòng hắn làm sao chịu được.

Nói đùa cái gì, Tổ gia gia còn chưa ăn qua thua thiệt như vậy.

Trong lúc nhất thời hắn rơi vào trầm tư.

Thu Hồng Lệ liên tục bảo hắn cam đoan không nên vọng động, thấy hắn đáp ứng mới thả hắn rời đi.

Chờ Tổ An rời đi, một nam tử lách vào, chính là sư huynh Cổ Nguyệt Nhất của Thu Hồng Lệ.

Chỉ thấy hắn cười lạnh nói:

- Sư muội, ngươi lại tiết lộ tình báo trọng yếu như vậy cho hắn?

Thu Hồng Lệ lạnh nhạt nói:

- Sao có thể gọi là tiết lộ, ta chỉ tìm khách hàng cho đại hội đấu giá mà thôi, mọi người đều biết, đoạn thời gian trước Tổ An kiếm lời rất nhiều tiền, hắn có tư cách tham gia đại hội đấu giá.

- Sư muội quả nhiên miệng lưỡi dẻo quẹo, ta nói không lại ngươi, bất quá giáo chủ có thể bị những thủ đoạn này của ngươi che đậy sao.

Thời điểm Cổ Nguyệt Nhất nói tới giáo chủ, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi.

- Cái này không nhọc ngươi quan tâm.

Thu Hồng Lệ lấy tay di di, lười biếng dựa vào bàn nhỏ.

Nhìn dáng người uyển chuyển kia, trong mắt Cổ Nguyệt Nhất lóe lên vẻ say mê, nhịn không được nói:

- Sư muội, vì một nam tử bốc lên phong hiểm lớn như vậy, không phải ngươi thích hắn đó chứ?

Bỗng nhiên Thu Hồng Lệ mở mắt, hừ lạnh:

- Mắc mớ gì tới ngươi!

Cổ Nguyệt Nhất có chút tức giận:

- Hắn chỉ là kẻ ở rể, có cái gì tốt, không phải là biết sáng tác vài ca khúc, ngâm mấy bài thơ, dáng dấp hơi đẹp trai...

Nói một nửa, bỗng nhiên hắn sửng sốt, sao lại thành khen gia hỏa kia vậy hả?

Này làm hắn càng phẫn nộ.

Đến từ Cổ Nguyệt Nhất, điểm nộ khí +250!

Thật vất vả mới thu thập xong tâm tình, hắn tiếp tục nói:

- Những cái kia chỉ là tiểu đạo, xét đến cùng đây là thế giới nhìn tu vi, tu vi của hắn thấp như vậy, ta không biết sư muội ngươi nhìn trúng điểm nào của hắn! Ta chỗ nào kém...

Hắn còn chưa nói xong, Thu Hồng Lệ đã không kiên nhẫn hừ lạnh:

- Ồn ào!

Tiện tay vung lên, Cổ Nguyệt Nhất bị ném ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Cứ như vậy, Cổ Nguyệt Nhất càng giận!

Đến từ Cổ Nguyệt Nhất, điểm nộ khí +711!

Tổ An nhìn điểm nộ khí tăng lên tục, hắn không khỏi nghi hoặc, Cổ Nguyệt Nhất này là nơi nào xuất hiện?

- Nam nhân ưu tú như ta, có mấy gia hỏa ở trong tối ghen ghét thực sự là quá bình thường.

Vừa nghĩ như thế, Tổ An không thèm để ý nữa, mà tiếp tục suy tư làm sao đoạt lại diêm dẫn.

Đang đi trên đường, chợt phát hiện trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn, phát hiện một người ngăn ở trước mặt, là ca ca của Vi Tác Vi Hoằng Đức.

- Vi huynh, trùng hợp như vậy.

Tổ An kinh ngạc chắp tay.

Vi Hoằng Đức mỉm cười:

- Không trùng hợp, là ta cố ý tìm ngươi.

- Tìm ta?

Trong lòng Tổ An hơi hồi hộp, nghĩ thầm chẳng lẽ sự tình đêm đó ở Vi gia bại lộ.

- Tổ huynh không cần khẩn trương, ngươi là bằng hữu của Vi Tác, cùng ta tự nhiên cũng là bằng hữu.

Tựa hồ cảm nhận được hắn ngưng trọng, Vi Hoằng Đức vội vàng nói ra ý đồ đến.

- Lần này tới tìm ngươi, chủ yếu là nghe nói Sở gia gặp phải cửa ải khó, mà chúng ta vừa vặn có biện pháp giúp Sở gia vượt qua kiếp này.

- Cái gì!

Tổ An giật mình, vội vàng nắm hai tay hắn.

- Vi huynh có biện pháp nào?

Vi Hoằng Đức mỉm cười:

- Cũng không phải ta có biện pháp, mà là cha ta có biện pháp, còn cụ thể là biện pháp gì, ta lại không rõ ràng.

Tổ An phiền muộn:

- Ngươi không phải trêu đùa ta sao?

Vi Hoằng Đức giải thích:

- Tổ huynh hiểu lầm, tìm ngươi là bởi vì ngươi và Vi Tác có giao tình, để cho chúng ta nguyện ý tin tưởng ngươi, cho nên không có người nào thích hợp làm trung gian hơn ngươi. Nhưng cụ thể giải quyết như thế nào, lại không phải vãn bối như ta có khả năng quyết định.

Tổ An nhịn không được nói:

- Sao nghe có cảm giác bị khinh bỉ thế nhỉ.

Đối phương rõ ràng ám chỉ hắn không có tư cách nói, cần chủ sự của Sở gia ra mặt đàm phán với Vi Đại Bảo.

Vi Hoằng Đức mỉm cười:

- Bởi vì ngươi là bằng hữu của Vi Tác, cho nên ta mới cùng ngươi ăn ngay nói thật, nếu có chỗ đắc tội, mong Tổ huynh thứ lỗi.

Bình Luận (0)
Comment