Tổ An hừ lạnh:
- Nhưng ngươi dù sao cũng phải nói cho ta một chút chứ, bằng không ta cái gì cũng không biết, làm sao trở về nói với người Sở gia.
Vi Hoằng Đức do dự một chút, cuối cùng lên tiếng:
- Nghe nói bây giờ Sở gia cần dùng tiền gấp, chúng ta có thể ở phương diện này trợ giúp nhất định, còn cụ thể hơn, ta là thật không biết.
Trong lòng Tổ An hơi động, sao nghe giống như cho vay nặng lãi thế nhỉ.
Vi gia ở Minh Nguyệt Thành, cảm giác tồn tại rất thấp, mọi người chỉ biết trong tộc có bọn họ người ở kinh thành làm quan, thậm chí quan hệ với hoàng cung.
Bọn hắn trên cơ bản không tham dự các loại sự tình trong Minh Nguyệt Thành, giống như không tồn tại, chỉ bất quá mọi người cân nhắc đến bối cảnh nhà bọn họ, nên không ai nguyện ý đi đắc tội mà thôi.
Cho nên qua nhiều năm như thế, Vi gia cơ hồ thành người tàng hình, kết quả bây giờ lại xuống núi.
Sau khi cáo biệt Vi Hoằng Đức, Tổ An vội vàng trở lại Sở gia, tìm Tần Vãn Như bẩm báo sự tình Vi gia.
Còn diêm dẫn, bây giờ hắn chưa có tin tức rõ ràng, lại thêm liên quan đến Thu Hồng Lệ, cũng không tiện nói cho nàng.
Nghe hắn nói xong, Tần Vãn Như vội vàng triệu tập tâm phúc Sở gia, còn có người nhị phòng, tam phòng đến thương nghị.
Tổ An không hiểu:
- Người nhị phòng tam phòng lòng lang dạ thú, vì sao còn muốn thương nghị với bọn hắn?
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Tuy bọn họ đều có bàn tính, nhưng nói thế nào cũng là người Sở gia. Nếu Sở gia xong, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn, cho nên khẳng định sẽ trợ giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó.
Kiếp trước Tổ An thấy quá nhiều sự tình đấu tranh nội bộ, đối với lý luận của nàng thực không dám gật bừa.
Có điều xưa nay tính cách của nàng cường thế, Tổ An sẽ không ngốc đến đi chọc vào.
Rất nhanh mọi người nghe tin chạy đến đại sảnh nghị sự, không biết là vì lúc gần đi Sở Sơ Nhan nhắc nhở, hay tin tức lần này là Tổ An mang về, mà lần đầu tiên Tần Vãn Như lưu hắn lại tham dự sự vụ trọng yếu như vậy.
Thấy Tổ An cũng ở đại sảnh nghị sự, mặc kệ là Sở Thiết Sinh Sở Nguyệt Pha cũng tốt, hay quan gia Hồng Trung, thống lĩnh thị vệ Nhạc Sơn… đều cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao điều này đại biểu hắn chính thức tiến vào tầng lớp quyết sách của Sở gia.
Nếu như trước kia, hắn chỉ là người ở rể không ai để trong lòng, nhưng qua hôm nay, Sở gia từ trên xuống dưới không còn ai dám khinh thị hắn như trước đây.
Sở Thiết Sinh vốn muốn chất vấn, nhưng Sở Nguyệt Pha kéo tay hắn, dùng nguyên khí truyền âm:
- Đại ca không ở đây, hiện tại đại tẩu cô đơn chiếc bóng, cần người chống đỡ giữ thể diện là rất bình thường, tùy nàng đi.
Lúc này Sở Thiết Sinh mới coi như thôi, bất quá vẫn hỏi:
- Tẩu tử, sao không thấy Sơ Nhan?
Đừng nói hắn, ngay cả Hồng Trung và Nhạc Sơn cũng tò mò trông qua.
Tần Vãn Như nói:
- Sơ Nhan có việc đi ra ngoài một chuyến, hôm nay sẽ không đến.
Nàng cũng không nhiều lời, bộ dáng giữ kín như bưng.
Mấy người trong đại sảnh trao đổi ánh mắt, đều âm thầm suy đoán Sở Sơ Nhan đi chỗ nào.
Tần Vãn Như hắng giọng, kéo lực chú ý của mọi người về, lúc này mới nói sự tình Vi gia ra.
Sau khi nghe xong, mọi người nhất thời vỡ tổ.
Sở Thiết Sinh nói thẳng:
- Ta cảm thấy không thích hợp, Vi gia điệu thấp nhiều năm như vậy, kết quả hiện tại đột nhiên ra tay, sau lưng tất có mưu đồ.
Sở Nguyệt Pha lại có cái nhìn khác biệt:
- Theo ta biết, những năm gần đây Minh Nguyệt Thành một mực có tổ chức ở trong bóng tối cho các gia tộc vay tiền, lúc đó còn cảm giác bọn hắn bối cảnh thần bí, bây giờ nghĩ lại hơn phân nửa là Vi gia, bây giờ chúng ta cần tiền, không bằng tìm bọn hắn mượn tạm một chút cũng tốt.
Tần Vãn Như từ chối cho ý kiến, mà nhìn về phía quản gia:
- Hồng lão, ý của ngươi như thế nào?
Hồng gia đời đời kiếp kiếp hiệu lực cho Sở gia, Hồng Trung lại khôn khéo cường hãn, còn từng hầu hạ gia chủ Sở gia đời trước, uy vọng xưa nay rất cao, phu phụ Sở thị cũng rất tôn kính hắn.
Hồng Trung trầm giọng nói:
- Ta lo lắng là, Vi gia có bối cảnh hoàng cung, sự tình này có phải do hoàng thượng bày mưu đặt kế, cho chúng ta vay là giả, muốn nhân cơ hội đối phó chúng ta là thật hay không?
Lời vừa nói ra, mấy người trong phòng gật đầu, ngay cả Tổ An cũng nhịn không được liếc nhìn, không hổ là đại quản gia của Sở gia, kiến thức và khí độ viễn siêu thường nhân.
Đáng tiếc sao lại sinh ra nhi tử phế vật như Hồng Tinh Ứng chứ.
Khách quan mà nói, Hồng Tinh Ứng ở trong đồng lứa coi như không tệ, nhưng tâm thái quá táo bạo, kém xa cha hắn vạn dặm.
Hơn nữa đã rất lâu không thấy hắn, đoán chừng gia hỏa này bị mình chỉnh sợ, ở trường học thâm cư không ra, mỗi lần đều cố ý trốn tránh mình.
Thời điểm Tổ An suy nghĩ lung tung, Sở Nguyệt Pha lại mở miệng:
- Cũng chưa hẳn là âm mưu, theo ta biết, những quan to quyền quý ở kinh thành kia tay cầm lượng lớn tài phú, nhưng mình không tiện ra mặt, hơn nữa kinh thành quản rất nghiêm, cho nên sẽ tìm một số người phát ngôn, cho vay ở nơi khác. Theo ta thấy Vi gia hơn phân nửa cũng như thế, nhà bọn hắn có thân thích ở hoàng cung, nhưng sau lưng chưa chắc là hoàng thượng, có thể là một số phi tần trong cung, hoặc là thái giám, hoặc là quý nhân trong kinh thành... Tóm lại xác suất hoàng thượng phái tới rất nhỏ.
...
Mấy người nghị luận ầm ĩ, mỗi người nói đều có đạo lý.
Tổ An tò mò nhìn Nhạc Sơn, từ đầu đến cuối, hắn không có nói một câu.
Quả nhiên là người như tên, giống như núi cao trầm ổn có thể dựa vào, khó trách hắn một mực là thủ hạ đáng tin nhất của Sở Trung Thiên.