Sau khi thảo luận, cuối cùng Tần Vãn Như đánh nhịp:
- Mục đích của Vi gia đến cùng là gì, hiện tại xác thực rất khó biết. Bất quá bây giờ Sở gia chúng ta xác thực thiếu tiền, cần phải tiếp xúc bọn hắn một chút.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước cùng Sơ Nhan đi vay tiền vấp phải trắc trở bốn phía, đặc biệt là Lý gia gia chủ, lại to gan lớn mật ngấp nghé thân thể của mình, nàng không khỏi tức giận khó bình.
Thấy mấy người khác còn muốn nói nữa, nàng phất tay ngăn cản:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực, tiếp xúc bọn hắn cũng không có nghĩa là nhất định phải vay tiền bọn hắn, trước xem trong hồ lô của bọn hắn bán thuốc gì lại nói.
Lúc này mấy người mới coi như thôi.
Sau khi tan họp, Tổ An đang muốn rời khỏi, lại bị Tần Vãn Như lưu lại.
- Theo ta đi Vi gia một chuyến!
- Ta?
Tổ An có chút ngoài ý muốn, phải biết xưa nay Tần Vãn Như nhìn hắn không thuận mắt, lần này lại dẫn hắn đi cùng.
- Ngươi và Vi gia quen thuộc, hơn nữa việc này ngươi là người trung gian, không mang theo ngươi thì mang người nào?
Tần Vãn Như lườm hắn một cái.
Nghe nói hai người muốn ra ngoài, Sở Hoàn Chiêu cũng nghe tin chạy đến, đòi đi theo.
Tần Vãn Như cự tuyệt:
- Chúng ta là đi ra ngoài nói chuyện chính sự, ngươi ở nhà đi.
- Nói chuyện chính sự tỷ phu cũng có thể đi, vì sao ta không thể đi.
Sở Hoàn Chiêu chỉ vào Tổ An bất mãn nói.
Tổ An:
- ...
Cái gì gọi là ta cũng có thể đi? Ta rất kém cỏi sao!
Đã rất lâu không có đánh nha đầu này, thật sự là ngứa da.
Tần Vãn Như trừng nữ nhi một cái:
- Nghe lời!
Hiển nhiên ngày bình thường nàng xây dựng ảnh hưởng có tác dụng, Sở Hoàn Chiêu le lưỡi, quệt mồm bất mãn rời đi.
Sau đó hai người tới Vi gia, biết được Tần Vãn Như đến, Vi gia gia chủ tự mình ra nghênh tiếp.
Khách sáo hàn huyên một lúc, hai người liền đến thư phòng trao đổi chi tiết cụ thể.
Tổ An thì được Vi Hoằng Đức mang theo dạo chơi bốn phía.
Có điều hắn hiển nhiên không có tâm tình này, lấy cớ có chút mệt, muốn tìm gian phòng nghỉ ngơi.
Vi Hoằng Đức có chút ngoài ý muốn, bất quá đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao gia chủ nói chuyện chính sự, trong thời gian ngắn cũng không kết thúc, liền an bài cho hắn một gian phòng nhỏ, đúng lúc là gian lần trước hắn ở.
Đợi Vi Hoằng Đức rời đi, Tổ An nằm ở trên giường mở to mắt.
Hắn suy nghĩ cơ hội tốt như vậy, không bằng đi điều tra cái hộp Mễ lão đầu muốn tìm kia.
Chỉ bất quá nghĩ đến lão đầu thần bí kia tu vi khủng bố, hắn cũng có chút bỡ ngỡ, muốn ở dưới mí mắt của gia hỏa kia trộm đồ, thật sự là khó như lên trời.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trong lòng Tổ An giật mình, toàn thân đề phòng:
- Ai!
- Là ta!
Một bóng người uyển chuyển chậm rãi đi tới, cặp mắt đào hoa như vĩnh viễn ngậm lấy ý cười, không phải Bùi Miên Mạn thì là ai.
- Đại Mạn Mạn!
Hai mắt Tổ An tỏa sáng, trực tiếp giang hai tay ra nghênh đón.
- Đã lâu không gặp, đến ca ca ôm một cái.
Bùi Miên Mạn:
- ...
Thân hình nàng lóe lên, dễ dàng tránh thoát:
- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, nhất định phải để Sơ Nhan nhìn thấy bộ dáng của ngươi bây giờ.
Tổ An không thèm để ý:
- Sơ Nhan mới mặc kệ ta tán gái, nói không chừng nàng còn vui lòng nhìn thấy hai ta ở chung một chỗ, như vậy các ngươi lại có thể tiếp tục làm hảo tỷ muội.
Bùi Miên Mạn chịu không được hắn đùa giỡn, hừ lạnh:
- Được được, lần này tới là có chuyện tìm ngươi giúp đỡ.
- Vốn còn tưởng chúng ta ở chỗ này gặp gỡ lần nữa là duyên phận, kết quả ngươi là có chuyện muốn nhờ.
Tổ An lộ ra thần sắc thất vọng.
Bùi Miên Mạn nhìn xung quanh một chút, phát hiện đây là gian phòng lần trước hai người ở, nghĩ đến tình hình đêm đó, gương mặt nàng không khỏi nóng lên:
- Ta là vì phát hiện ngươi ở chỗ này, mới lâm thời nảy ý định tới tìm ngươi.
- Ngươi còn muốn tìm vật kia.
Tổ An cũng thu hồi vẻ cười đùa tí tửng.
- Vi gia có một cao thủ khủng bố như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao!
Bùi Miên Mạn nói:
- Lần trước là vội vàng không kịp chuẩn bị, không ngờ có tồn tại như thế mới bại lộ, lần này có chuẩn bị mà đến, tự nhiên sẽ không có vấn đề. Đương nhiên nếu ngươi nguyện ý giúp ta mà nói, xác suất thành công sẽ lớn hơn.
- Giúp thế nào?
Tổ An hỏi.
Bùi Miên Mạn đi đến bên cửa sổ, nhìn kiến trúc nơi xa:
- Ta sẽ đi tiểu viện kia trước, dẫn cao thủ thần bí kia ra, ngươi lại thừa cơ chui vào, giúp ta tìm một vật.
Tổ An nhướng mày, mưu kế rất đơn giản, điệu hổ ly sơn, nhưng mưu kế đơn giản như vậy lại rất hữu hiệu, bất quá mấu chốt nhất là một vấn đề khác:
- Tu vi của người kia vượt xa ngươi, ngươi làm sao thoát được?
Bùi Miên Mạn nói:
- Cái này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp, chỉ cần ngươi ở trong thời gian ngắn nhất thay ta tìm được vật kia là được.
Tổ An biết nàng xưa nay thần bí, nàng đã nói như vậy, thì chắc hẳn có biện pháp:
- Là cái gì?
Bùi Miên Mạn lộ vẻ do dự, bất quá biết muốn đối phương tìm, không miêu tả cho hắn là không được:
- Là một tấm lệnh bài ám kim sắc, đại khái dài như vậy, rộng như vậy...
Nàng miêu tả hình dáng, lớn nhỏ và đặc điểm của kim bài.
Tổ An nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Kim bài này đến cùng lấy làm gì, vì sao lại để ngươi bốc lên phong hiểm lớn như vậy cũng muốn lấy được?
Bùi Miên Mạn rơi vào trầm mặc.
- Không muốn nói thì thôi.
Tổ An phiền muộn, không biết vì sao, cảm thấy trong lòng cực kì phiền não.
Bùi Miên Mạn cắn môi, hiển nhiên trong lòng cũng giãy giụa, bất quá vẫn nói:
- Thôi được, ta cứu qua mạng ngươi, ngươi cũng từng cứu mạng ta, chúng ta cũng coi có giao tình, ta nói cho ngươi, chỉ bất quá ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao quát Sơ Nhan. Nói như vậy không phải không tin được ngươi, mà vì chuyện rất quan trọng.