- Được rồi, ta sẽ giữ bí mật thay ngươi.
Thấy nàng nói trịnh trọng, Tổ An cũng không dám khinh thường.
Lúc này Bùi Miên Mạn mới hạ giọng nói:
- Nắm giữ tấm kim bài này, có thể tự do ra vào hoàng cung.
Tổ An hoảng sợ kêu to:
- Muốn trộm vật như vậy, ngươi đến cùng muốn làm gì!
Bùi Miên Mạn lắc đầu:
- Cái này ngươi không cần quản, ta có lý do nhất định phải làm như vậy.
Sắc mặt của Tổ An ngưng trọng, thật lâu sau mới gật đầu:
- Được, ta giúp ngươi!
- Cám ơn ngươi!
Thấy hắn biết được tất cả vẫn nguyện ý giúp trợ mình, Bùi Miên Mạn nhất thời vui cười, thần sắc cực kỳ quyến rũ động lòng người.
Trong lúc nhất thời Tổ An nhìn cũng có chút ngốc.
Sắc mặt Bùi Miên Mạn đỏ lên, vội vàng nói:
- Mặc kệ ngươi có tìm được kim bài hay không, ngươi cũng phải ở trong một nén nhang rời đi, bằng không thì người kia chạy trở về, ngươi sẽ rất phiền phức.
- Ta biết.
Tổ An rõ ràng nhân vật ngay cả Mễ lão đầu cũng kiêng kị, tuyệt đối không phải mình có thể chống đỡ, nào dám chạm mặt đối phương chứ.
- Đúng rồi, bất kể có thành công hay không, một canh giờ sau, chúng ta gặp mặt ở đình nghỉ mát ngoài học viện.
Bùi Miên Mạn bổ sung.
- Gia hỏa chuyên trồng hoa kia rất không đơn giản, nếu chúng ta gặp mặt ở Sở gia, khó tránh khỏi sẽ bại lộ.
- Tốt!
Tổ An cũng có ý đó, lần trước ở cùng Bùi Miên Mạn cũng bị hắn phát hiện, lần này thương thảo sự tình trọng yếu như vậy, tự nhiên không thể về Sở gia.
- Vậy ta đi, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Bùi Miên Mạn đi đến bên cửa sổ.
- Ngươi nhất định phải cẩn thận.
Dù đối phương nói có biện pháp, nhưng Tổ An vẫn tràn ngập lo lắng, dù sao người kia thực quá lợi hại.
- Yên tâm ...
Bùi Miên Mạn nở nụ cười xinh đẹp, đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu nói với hắn.
- Ta bỗng nhiên có chút minh bạch vì sao Sơ Nhan sẽ thích ngươi.
Sau khi nói xong, thân hình lóe lên, đã mất đi bóng dáng, chỉ còn lại làn gió thơm trong không khí.
Tổ An sững sờ, cái này còn cần nghĩ?
Chẳng lẽ không phải bởi vì dáng dấp ta đẹp trai, cộng thêm tài đại khí thô sao?
Cũng không lâu lắm, nơi xa truyền đến tiếng xé gió, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người một trước một sau truy đuổi ra ngoài.
Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng thu liễm khí tức, kín đáo đi tới biệt viện kia.
Một đường đi tới hắn nhìn thấy thị vệ Vi gia cũng hành động, bất quá đều đang chăm chú lao theo phương hướng “thích khách” đào vong, sau đó hắn thừa cơ chui vào tiểu viện kia.
Vừa vào tiểu viện đã cảm thấy có cảm giác âm u, nơi này ánh đèn rất ít, so với địa phương khác đèn đuốc sáng trưng, nơi này lộ ra rất tối tăm.
Hơn nữa trong sân không có gia đinh, không có nha hoàn, càng không có thủ vệ, không có bất kỳ ai.
Đi vào phảng phất như tới khu nhà ma kiếp trước, khắp nơi để lộ ra một loại khí tức người sống chớ gần.
Tổ An thu liễm suy nghĩ, hắn biết thời gian cấp bách, phải mau chóng tìm được đồ vật cho thỏa đáng.
Hắn không chỉ phải thay Bùi Miên Mạn tìm kim bài, còn phải giúp Mễ lão đầu tìm cái hộp kia.
Dù Mễ lão đầu nói tạm thời không cần tìm, nhưng hắn vẫn muốn biết trong cái hộp kia có cái gì.
Đương nhiên dưới tình huống bình thường, cân nhắc nguy hiểm to lớn, hắn vẫn sẽ đè nén hiếu kỳ trong lòng, nhưng hôm nay cơ hội khó được, Bùi Miên Mạn giúp hắn dẫn người rời đi, không tìm được thì quá đáng tiếc.
Tiểu viện của các đại gia tộc bố cục cơ bản giống nhau, đã quen gian phòng ở Sở gia, rất nhanh Tổ An liền tìm tới thư phòng.
Thô sơ giản lược nhìn một chút, đặc biệt là những bình bình lọ lọ trên giá sách, hắn đều thử xoay vòng, dù sao xem nhiều phim truyền hình như vậy, nếu có cơ quan gì mà nói, đều sẽ ở trên đó.
Đáng tiếc hắn thử một lần, trong thư phòng không có cơ quan gì.
Sau đó hắn quyết định đi phòng ngủ tìm kiếm, vòng qua thư phòng không bao lâu, liền đến phòng ngủ ở đằng sau.
Vừa tiến vào phòng, Tổ An liền nhướng mày, vô ý thức quạt không khí ở trước lỗ mũi:
- Đây là mùi gì vậy.
Trong phòng có một loại mùi kỳ lạ, cảm giác được đó là mùi thơm của hương liệu cao cấp, theo lý thuyết không nên khó ngửi mới phải.
Nhưng trong mùi thơm còn kèm theo mùi nước tiểu khai khai, hai loại mùi vị hỗn hợp lại, thì cực kỳ quái dị!
Nói hương không phải hương, nói thối không phải thối, đó là một loại mùi rất khó hình dung.
- Vi gia làm cái gì vậy, chẳng lẽ một gian phòng sạch sẽ gọn gàng cũng không có sao?
Tổ An đậu đen rau muống thì đậu đen rau muống, nhưng không có dừng cước bộ tìm kiếm.
Ánh mắt của hắn như điện quét nhìn cả căn phòng một vòng, sau đó đi đến bên giường.
Xốc chăn đệm lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên.
Quả nhiên không sai, không bao lâu dưới ván giường truyền đến thanh âm lỗ trống.
- Ai, bọn gia hỏa này giấu đồ vật không có sáng tạo như vậy sao.
Tổ An nhịn không được đậu đen rau muống, những địa điểm này ở trong phim diễn không dưới ngàn lần, không nghĩ đến người ở thế giới này cũng làm như vậy.
Tìm được một hốc tối, mở ra xem, bên trong để một cái hộp, là cái hộp trước đó Mễ lão đầu nói, mặc kệ là ngoại hình hay hoa văn chi tiết, đều giống như đúc.
Hắn vội vàng từ trong ngực lấy ra cái hộp trước đó Mễ lão đầu cho hắn, trả về chỗ cũ, như vậy coi như người trở về, cũng không đến mức lập tức phát hiện đồ vật bị đánh tráo.
Hắn rất hiếu kì trong hộp đựng cái gì, vô ý thức muốn mở ra, đáng tiếc hộp thiết kế tinh xảo, bên ngoài lấp lóe lưu quang, hẳn là có cấm chế.
Bây giờ thời gian vội vàng, hắn không dám cẩn thận nghiên cứu, vội vàng nhét vào trong ngực, bắt đầu tìm kiếm kim bài mà Bùi Miên Mạn muốn tìm.