Tổ An rất thức thời không quấy rầy nàng, lui ra ngoài xe ngựa, lực chú ý của hắn trở lại trên cái hộp của Vi gia, nửa đường lấy ra mấy lần, đáng tiếc mở không được.
Sau khi đưa Tần Vãn Như trở lại Sở phủ, Tổ An đang định đi gặp mặt Bùi Miên Mạn, kết quả đụng phải Mễ lão đầu.
Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Tiền bối tốt.
Mễ lão đầu nhướng mày, kéo hắn qua một bên:
- Về sau ở trước mặt người khác không nên xưng hô ta như thế, ta không thích bị người nhìn chằm chằm.
- Ta ghi nhớ.
Tổ An đáp.
- Nghe nói vừa rồi ngươi và phu nhân đi Vi phủ?
Ánh mắt của Mễ lão đầu sáng rực nhìn hắn, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn vậy.
May mắn Tổ An trải qua thiên chuy bách luyện, tâm thái sớm đã vững vàng:
- Đúng vậy, phu nhân muốn vay tiền Vi gia, mới từ bên kia trở về.
- Người lần trước ngươi nhìn thấy, lần này có gặp hay không?
Mễ lão đầu khẩn trương hỏi.
- Không có, phu nhân và gia chủ của bọn họ nói chuyện, ta ở một bên chờ.
Tổ An hiếu kỳ vì sao hắn kiêng kị người kia như thế.
- Vậy thì tốt.
Mễ lão đầu buông lỏng một hơi.
- Đúng rồi, lần này ở Vi gia có phát hiện cái hộp ta nói không?
Tổ An lắc đầu:
- Không có, lần trước không phải ngài nói không tìm nữa sao?
Mễ lão đầu nhíu mày, cũng không nói lời nào.
Đột nhiên Tổ An cảm nhận được toàn thân có khí tức lạnh lẽo đảo qua, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là đối phương dùng thần thức dò xét đồ vật trên người hắn.
May mắn trước đó đã đặt nó ở trong Lưu Ly Bảo Châu, bằng không hiện tại khẳng định sẽ bị phát hiện, hắn khẳng định có thể cảm ứng được cấm chế trên cái hộp kia.
Qua một lát Mễ lão đầu mới gật đầu:
- Không sai, người già trí nhớ thường không tốt, ha ha...
Nói xong cầm cái cuốc run rẩy rời đi, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng là một lão nông dân trồng hoa.
Tổ An đi dạo trong phủ, giả vờ tìm người trao đổi sự tình, xem chừng sẽ không để Mễ lão đầu hoài nghi, lúc này hắn mới lặng lẽ chuồn ra Sở phủ.
Trên đường hắn lại tận lực lượn quanh mấy vòng, xác định không có người theo dõi, mới tới đình nghỉ mát ước định.
Nhìn đình nghỉ mát quen thuộc, Tổ An không khỏi hơi xúc động, lần trước là ở chỗ này gặp Thương Lưu Ngư, không nghĩ tới lần này lại gặp một nữ nhân khác.
- Ngươi đang nói gì đấy?
Một âm thanh dễ nghe êm tai vang lên, Bùi Miên Mạn đã từ trong chỗ tối đi ra.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Ngươi không có việc gì thì tốt, ta còn lo lắng ngươi không có cách nào đào thoát nha.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười duyên:
- Nói đến còn phải cảm ơn ngươi châm lửa, bằng không dù ta chuẩn bị chu toàn, cũng xém chút bị người kia bắt.
Nghĩ đến người kia khủng bố, hiện tại nàng còn sợ hãi.
- Chỉ thuận tay mà thôi, có thể đào thoát vẫn là bản lĩnh của ngươi.
Tổ An cười cười.
Đúng lúc này, trong hệ thống bỗng nhiên thu được điểm nộ khí.
Đến từ Vi Hoàn, điểm nộ khí +358!
Vi Hoàn? Hẳn là cao thủ thần bí kia của Vi gia.
Xem ra hơn phân nửa là bởi vì tiểu viện bị đốt sinh ra điểm nộ khí, may mắn Vi gia kịp thời cứu hỏa, tổn thất mới không lớn.
Hẳn là còn chưa phát hiện hộp bị thay đổi, bằng không điểm nộ khí còn nhiều nữa.
- Đúng rồi, tìm được đồ vật chưa?
Bùi Miên Mạn vội vàng hỏi.
Tổ An lấy cái hộp kia ra:
- Chỉ tìm được cái này.
Hắn hiếu kỳ trong hộp là cái gì, đáng tiếc lại mở không ra, nghĩ Bùi Miên Mạn kiến thức rộng rãi, xem nàng có biện pháp nào mở ra không.
- A?
Bùi Miên Mạn tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn một hồi.
Tổ An nói:
- Cẩn thận có phong ấn.
Bùi Miên Mạn mỉm cười:
- Cái này dễ dàng.
Chỉ thấy trên ngón tay nàng nhảy lên một ngọn lửa nhỏ màu đen, nhẹ nhàng phất lên hộp một cái, ngọn lửa nhất thời tản ra, tầng ánh sáng lung linh xung quanh hộp nhanh chóng bị thiêu hủy.
- Được!
Khóe môi của Bùi Miên Mạn giương lên, sau đó tự tay mở hộp ra.
- Cẩn thận!
Tổ An vội vàng ngăn cản nàng, đồ vật ngay cả Mễ lão đầu cũng muốn, hắn lo lắng bên trong có cơ quan gì.
Bùi Miên Mạn gật đầu, hai người lui ra mấy mét, sau đó Bùi Miên Mạn phất tay một cái, một cỗ nhu kình trào lên, như một cánh tay vô hình mở hộp ra.
Hai người chờ một lát, thấy không có cơ quan gì xuất hiện, lúc này mới vội vàng tiến tới.
Chỉ thấy trong hộp được tơ lụa bao phủ, chính giữa để một vật thể, dùng khăn gấm bao lên, bên ngoài còn dùng dây đỏ cột vài vòng.
Bùi Miên Mạn có chút thất vọng, nhìn hình dáng hiển nhiên không thể nào là lệnh bài nàng muốn tìm.
Tổ An tò mò mở dây đỏ, sau đó mở khăn gấm ra, không khỏi sững sờ:
- Đây là cái gì?
Chỉ thấy trong khăn tay bao vây lấy một đồ vật đen sì, như con giun phơi khô.
Nghĩ đến sự tình Mễ lão đầu trịnh trọng như vậy, Tổ An nhịn không được ngửi ngửi:
- Chẳng lẽ là linh đan diệu dược gì?
Ngửi đúng là có mùi thuốc, nhưng rất kỳ quái, không giống vị đạo ở nhà Kỷ Tiểu Hi.
Nghe hắn hỏi, Bùi Miên Mạn cũng sinh ra hứng thú, lại gần nghiên cứu:
- Không giống, không có nguyên khí ba động, cũng không có bộ dáng của thiên tài địa bảo.
- Cái đồ chơi này khẳng định rất trọng yếu.
Tổ An chém đinh chặt sắt nói, bằng không Mễ lão đầu sẽ không trịnh trọng như vậy.
- Ngươi tìm được ở chỗ nào?
Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.
- Trong hốc tối dưới giường, giấu kỹ như vậy, nhất định là đồ vật cực kỳ trọng yếu.
Tổ An nói.
- Giấu dưới giường...
Bùi Miên Mạn hơi nghi hoặc một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đỏ bừng, trực tiếp ném cái hộp qua, giống như khoai lang phỏng tay.
- Ai ai ai, cẩn thận một chút.
Tổ An luống cuống, thật vất vả mới tiếp được, đồng thời hiếu kỳ hỏi.
- Đến cùng làm sao vậy?