Bùi Miên Mạn đỏ mặt xoay người sang chỗ khác xì một tiếng:
- Đồ chơi kia là bảo bối của nam nhân các ngươi.
Rất khó nhìn thấy nàng xấu hổ như vậy, Tổ An càng hiếu kỳ:
- Chẳng lẽ ngươi biết đây là cái gì?
Vừa nói vừa cầm lên để ở trước mặt ngắm nhìn.
Bùi Miên Mạn vốn không muốn nói, nhưng thấy hắn lại định đưa lên mũi ngửi, rốt cục nhịn không được chặn lại:
- Ai, đó là... Đó là thái giám... phiền não căn của thái giám.
- Phiền não căn?
Trong lúc nhất thời Tổ An còn không kịp phản ứng, đang muốn hỏi thăm lần nữa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cũng như phỏng tay ném nó đi.
- Ngọa tào!
Nghĩ đến vừa rồi mình còn cầm cái đồ chơi kia lật qua lật lại xem, thậm chí còn ngửi ngửi, Tổ An cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, vội vàng chạy đến trong bụi cây nôn mửa.
Nhìn bộ dáng khó chịu của hắn, Bùi Miên Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn quan tâm giúp hắn vỗ sau lưng.
Tổ An bất đắc dĩ:
- Đại tỷ, vì sao ngươi không nói sớm một chút hả!
- Ta cũng là vừa nhớ ra.
Bùi Miên Mạn hơi đỏ mặt.
- Hơn nữa ngươi cũng là nam nhân, sao lại nhận không ra.
Tổ An buồn bực:
- Ta nhìn quen Hùng Ưng Triển Sí, ai biết có người sẽ giống như con giun thế kia.
Càng nói càng cảm thấy buồn nôn.
Bùi Miên Mạn nín cười nói:
- Có chút thái giám từ nhỏ đã tiến cung, phải tịnh thân, sau đó lại dùng các loại dược vật tẩm ướp, tránh cho hư thối, sau khi phơi khô, đoán chừng cũng chỉ còn như thế...
Tổ An:
- ...
Mặc dù biết giống loài thái giám này, nhưng dù sao cách hắn quá xa xôi, làm sao biết cụ thể.
Lúc này bỗng nhiên Bùi Miên Mạn có chút lo lắng:
- Thái giám đều cực kỳ trọng thị cái kia... Bọn họ xưng thứ này là bảo bối, thời điểm nhập thổ vi an nhất định phải thu hồi hợp táng, ngụ ý là thân hoàn chỉnh, kiếp sau mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm người. Bất quá thứ này bình thường đều do hoàng cung thống nhất bảo quản, căn bản không thể lấy ra. Vi công công ở trong cung địa vị đặc thù, hơn phân nửa là hoàng thượng khai ân, cho phép hắn lấy ra.
- Nhưng như vậy, ngươi trộm bảo bối của hắn, nếu để cho hắn phát hiện, tuyệt đối là cục diện không chết không thôi, có cần tìm cơ hội trả lại không.
Cái đồ chơi này đối với người khác mà nói hoàn toàn vô dụng, nhưng là nghịch lân của bọn thái giám, đủ để cho bất kỳ một thái giám nào cũng điên cuồng, ích lợi và nguy hiểm hoàn toàn kém xa.
- Yên tâm, ta ở bên kia làm tay chân, trong thời gian ngắn không đến mức bị phát hiện.
Sắc mặt của Tổ An cổ quái, trước đó đủ loại manh mối xâu chuỗi, hắn rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thông suốt những sự tình trước kia nghĩ mãi mà không rõ.
Cái đồ chơi này hơn phân nửa không phải của Vi Hoàn, mà là của Mễ lão đầu!
Khó trách trên người Mễ lão đầu thủy chung có vị đạo kỳ quái, chỉ là tương đối nhạt, mới đầu tưởng người già hoặc nhiều hoặc ít sẽ có, cho nên hắn không để ở trong lòng.
Hiện đang hồi tưởng lại, vị đạo giống hệt trong phòng Vi Hoàn!
Mễ lão đầu để ta tiếp cận Vi gia, hơn phân nửa là muốn thông qua hắn nghe ngóng động tĩnh của Vi Hoàn.
Vi Hoàn hẳn là đoạn thời gian gần đây mới đến Minh Nguyệt Thành, hiện tại xem ra mục tiêu của hắn chính là Mễ lão đầu.
Mễ lão đầu hẳn là bởi vì chuyện nào đó từ trong hoàng cung trốn ra, vì tránh né đuổi bắt, mai danh ẩn tính giấu ở Sở gia thành nông dân trồng hoa.
Nhưng cách nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn bị người trong cung tìm tới được dấu vết, cho nên Vi Hoàn tới Minh Nguyệt Thành.
Chỉ bất quá Vi Hoàn còn chưa điều tra ra hắn cụ thể ở đâu, bằng không chỉ sợ sớm đã xuất thủ.
Nghĩ đến lúc trước Vi Hoàn nhìn mình biểu lộ có chút kỳ quái, bỗng nhiên Tổ An minh ngộ, lần trước cùng Viên gia thi đấu, mình ở trước mặt mọi người thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, chỉ sợ đã bị người phát hiện, sau đó truyền đến tai Vi Hoàn.
Trước đó những lão sư trong học viện thường thường hai mắt thâm quầng, nói không chừng là do Vi Hoàn chạy tới điều tra người bên cạnh mình.
Người học viện điều tra không sai biệt lắm, tiếp xuống chỉ sợ sẽ tra tới Sở gia.
Nghĩ đến Mễ lão đầu ẩn núp một đời, lại bởi vì mình mà bị phát hiện, trong lòng Tổ An có chút áy náy.
Phản ứng đầu tiên là nói cho Mễ lão đầu, để hắn cẩn thận đề phòng, bất quá nghĩ đến Mễ lão đầu là địch hay bạn khó phân biệt, hắn lại có chút do dự.
Được rồi, tùy cơ ứng biến thôi.
- Ngươi làm sao vậy?
Bùi Miên Mạn thấy sắc mặt của hắn âm tình bất định, không khỏi có chút bận tâm.
- Không có gì.
Tổ An miễn cưỡng cười cười.
- Chỉ tiếc lần này không có giúp ngươi tìm được kim bài.
- Này cũng là sự tình trong dự liệu, đồ vật trọng yếu như vậy, hắn chắc chắn sẽ mang theo trong người.
Bùi Miên Mạn thở dài.
Tổ An giật mình:
- Ngươi đừng quá xúc động, đã ở trên người đối phương, thì tuyệt đối không phải ngươi có thể lấy được.
Bùi Miên Mạn cười:
- Yên tâm đi, ta còn không có ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Nghe giọng nói của nàng vẫn không từ bỏ ý đồ đoạt kim bài, Tổ An muốn nói lại thôi, được rồi, khuyên cũng không khuyên được, hơn nữa nàng thông minh tài trí, cũng không đến mức làm sự tình chịu chết.
Bùi Miên Mạn đang định nói gì, bỗng nhiên thấy Tổ An nhặt vật kia lên, trong lòng không khỏi buồn nôn:
- Ngươi lấy nó về làm gì?
- Giữ lấy nói không chừng còn hữu dụng.
Tổ An cười cười, cất kỹ bảo bối vào trong hộp, lại cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong ngực.
- Buồn nôn!
Bùi Miên Mạn hừ hừ, dù sao nàng là nhịn không được, thân hình biến mất ở trong trời đêm.
Tổ An mỉm cười, rất nhiều chuyện không thể giải thích, giữ cái đồ chơi này, nói không chừng ở thời khắc mấu chốt sẽ thành thẻ đánh bạc trọng yếu, sao có thể ném chứ.