Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 691 - Chương 691: Hai Người Hành Động (2)

Chương 691: Hai Người Hành Động (2) Chương 691: Hai Người Hành Động (2)

Trở lại Sở gia, đêm đã khuya, Tổ An đi vào Thanh âm Các, đáng tiếc giai nhân không có, Thanh âm Các lớn như vậy lộ ra càng quạnh quẽ.

- Ai ...

Tổ An thở dài, có chút hoài niệm cảm giác ôm nàng ngủ.

Mà Sở Sơ Nhan trong thời gian ngắn chỉ sợ không về được, xem ra lại phải nhịn dài dài.

...

Bình bình đạm đạm qua hai ngày, đến ngày thứ ba, Tổ An không có đi học viện, mà bí mật tìm Tần Vãn Như:

- Phu nhân, có chuyện cần ngươi giúp đỡ.

- Sự tình gì?

Tần Vãn Như có chút ngoài ý muốn, gia hỏa này thần thần bí bí đến cùng là muốn làm cái quỷ gì.

Tổ An nói:

- Ta tra được tung tích của diêm dẫn trước đó bị cướp.

- Cái gì!

Tần Vãn Như đứng bật dậy, lần này Sở gia rơi vào trong nguy cơ như vậy, xét đến cùng ở số diêm dẫn kia, nàng làm sao có thể không kích động.

- Số diêm dẫn kia ở đâu, ta lập tức điều binh cướp về!

Tổ An:

- ...

Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:

- Trước đó không nói cho phu nhân, chính là lo lắng phu nhân sẽ huy động nhân lực, nếu như điều binh mã, cái thanh thế kia đã sớm dọa người hoảng sợ bỏ chạy, còn đi đâu tìm diêm dẫn.

Tần Vãn Như cau mày nói:

- Có ý gì?

Tổ An nói:

- Ta có tình báo đáng tin, tối nay số diêm dẫn kia sẽ xuất hiện ở nơi nào đó, nhưng nếu Sở gia triệu tập nhân mã đi qua, một khi đả thảo kinh xà, lần sau muốn tìm chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Tần Vãn Như cau mày, được hắn nhắc nhở, nàng cũng nghĩ tới những thứ này:

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

Tổ An nói:

- Hai chúng ta đi qua, tìm cơ hội đoạt số diêm dẫn kia về, thần không biết quỷ không hay.

- Chỉ hai ta?

Tần Vãn Như kinh ngạc.

Tổ An gật đầu:

- Vốn ta định đi một mình, nhưng tu vi của ta quá thấp, cho nên cần một cao thủ ở bên cạnh tọa trấn sẽ an toàn hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ Sở phủ tin được nhất, cũng chỉ có phu nhân.

Tần Vãn Như hừ lạnh:

- Nếu không phải cần ta làm tay chân, chỉ sợ đến bây giờ ngươi cũng sẽ không nói cho ta tin tức của diêm dẫn.

Tổ An cười ngượng ngùng:

- Ta không phải là sợ đả thảo kinh xà sao.

Tần Vãn Như nói:

- Nhưng chỉ hai người có đủ hay không?

Nàng rõ ràng, có thể nuốt số diêm dẫn kia, tuyệt đối không phải thế lực bình thường, tuy tu vi của nàng cũng không tệ lắm, nhưng còn chưa tới cấp độ đi ngang Minh Nguyệt Thành.

- Phu nhân sợ?

Tổ An giống như cười mà không phải cười.

Tần Vãn Như cả giận nói:

- Nói đùa cái gì, ta sẽ sợ?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +111!

Tổ An nhịn không được cười lên, tính tình của nữ nhân này thật vội vàng xao động, mới kích một chút, nàng đã bị lừa:

- Phu nhân không cần phải lo lắng, nhiều người sẽ đả thảo kinh xà, hai người vừa vặn, huống chi ta còn có an bài khác.

- Có an bài khác?

Tần Vãn Như sững sờ.

- Trên đường sẽ chậm chậm giải thích, chúng ta xuất phát lại nói.

Tổ An nói.

- Được!

Tần Vãn Như đứng dậy muốn đi, lại bị Tổ An cản lại:

- Phu nhân, ngài như vậy chỉ sợ không tiện hành động.

Hiện tại Tần Vãn Như mặc trang phục phu nhân Công Tước lộng lẫy, rất phô trương và khí thế, bộ dáng như vậy vô luận đi đến nơi nào cũng sẽ thành tiêu điểm, còn nói bí mật gì.

- Ngươi chờ ta một chút.

Tần Vãn Như nói xong liền vội vàng rời đi.

Cách không bao lâu, thời điểm Tổ An chờ có chút nhàm chán, sau lưng truyền đến thanh âm của nàng:

- Được rồi.

Tổ An quay đầu lại, trong lúc nhất thời ngây người, chỉ thấy Tần Vãn Như thay đổi trang phục thiếp thân một buổi, trên người không có chút trang sức, ngay cả vật trang sức ngày bình thường bất ly thân cũng lấy xuống.

Búi tóc lộng lẫy cũng được thả xuống, tùy ý buộc lên.

Cả người rất giản dị, so với ngày bình thường ung dung hoa quý, bây giờ càng nhiều mấy phần thanh xuân tịnh lệ.

Lại thêm trang phục bó sát người, phác hoạ ra dáng người uyển chuyển của nàng vô cùng tinh tế.

Tần Vãn Như nhướng mày:

- Ngươi đang nhìn cái gì!

Tổ An mỉm cười:

- Lần thứ nhất nhìn thấy phu nhân như vậy, nếu không rõ tình hình, còn tưởng ngươi là tỷ tỷ của Sơ Nhan và Tiểu Chiêu nha.

- Miệng lưỡi trơn tru, khó trách Sơ Nhan sẽ bị ngươi lừa gạt!

Tần Vãn Như hừ lạnh, bất quá trong lòng lại vui vẻ, nữ nhân nào không thích được người khen tuổi trẻ xinh đẹp, huống chi vừa rồi ngữ khí của đối phương còn rất chân thành.

Vì che giấu tai mắt, hai người cũng không có đi từ cửa chính, mà từ một chỗ vắng vẻ nhảy ra.

Tần Vãn Như nhìn xung quanh, xác định không có bị người phát hiện, lúc này mới quay đầu:

- Hiện tại chúng ta đi đây?

- Phòng Lũ Doanh!

Tổ An trầm giọng nói.

- Phòng Lũ Doanh?

Tần Vãn Như biến sắc.

- Số diêm dẫn kia ở đó?

- Không phải.

Tổ An lắc đầu.

- Trước đó không phải phu nhân lo lắng hai người chúng ta lực lượng không đủ sao, cho nên chúng ta cần phải mượn tay bọn hắn.

Tần Vãn Như nhướng mày:

- Trước đó ngươi không cho ta điều động Hồng Bào Quân, bây giờ lại muốn đi tìm Phòng Lũ Doanh, không phải cũng sẽ đả thảo kinh xà? Huống chi những phế vật Phòng Lũ Doanh kia, làm sao bằng Hồng Bào Quân của Sở gia ta được?

Tổ An giải thích nói:

- Phu nhân cảm thấy Tang Thiên sẽ mang binh đi?

- Hắn đương nhiên...

Nói một nửa, đột nhiên Tần Vãn Như minh bạch ý ở ngoài lời, số diêm dẫn này trên danh nghĩa là của Sở gia và Uông gia, nếu Tang Thiên mang binh đi vây quét, thu được diêm dẫn, trên lý luận phải vật quy nguyên chủ.

Như vậy Sở gia không cần tốn nhiều sức đã vượt qua cửa ải khó lần này, Tang gia làm sao cho phép sự tình như vậy phát sinh?

Nhưng nếu không quản, Tang gia lại lo lắng số diêm dẫn này sẽ rơi xuống trong tay Sở gia, không nguyện ý nhìn thấy loại tình huống đó phát sinh.

Bình Luận (0)
Comment