Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 692 - Chương 692: Đáng Tiếc

Chương 692: Đáng Tiếc Chương 692: Đáng Tiếc

Như vậy chỉ còn lại một loại khả năng, là bọn họ nắm giữ số diêm dẫn kia ở trong tay mình mới yên tâm nhất, đồng thời không thể công khai điều động quân đội, như vậy hơn phân nửa sẽ bí mật lựa chọn tâm phúc lặng lẽ đi xử lý.

Tần Vãn Như không khỏi nhìn Tổ An vài lần, gia hỏa này thật khác xa trong ấn tượng nha.

- Phu nhân nhìn ta làm gì, tuy dáng dấp của ta đẹp trai, nhưng bị nhìn như vậy cũng sẽ xấu hổ.

Tổ An “ngượng ngùng” sờ sờ khuôn mặt của mình.

Tần Vãn Như:

- ...

Gia hỏa này vẫn chán ghét như vậy!

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +123!

Tổ An lo lắng làm nàng phát bực, vội vàng nói:

- Phu nhân, nhờ ngươi đi vào truyền tin cho Tang Thiên, bằng không Tang Thiên sẽ không biết số diêm dẫn này tồn tại. Tu vi của ta quá thấp, đi vào dễ bị phát hiện.

Bị hắn vỗ mông ngựa, sắc mặt của Tần Vãn Như hòa hoãn hơn rất nhiều, nhận lấy phong thư, có chút đắc ý hừ lạnh:

- Xem ta!

Nói xong thân hình lóe lên, tìm một chỗ hẻo lánh âm thầm lẻn vào nha môn Phòng Lũ Doanh.

Trái tim nàng phanh phanh nhảy lên, nhớ tới thuở thiếu thời cũng làm không ít sự tình mạo hiểm, nhưng từ khi trở thành phu nhân Công Tước, luôn sống an nhàn sung sướng, rất nhiều chuyện đều không cần tự mình làm, thậm chí ngay cả tu vi cũng hoang phế không ít.

Bây giờ lén lẻn vào Phòng Lũ Doanh, tùy thời lo lắng bị phát hiện, loại kích thích kia làm cho nàng như trở lại thời thiếu nữ...

Tổ An một mực chờ ở bên ngoài, ước chừng qua một nén nhang, rốt cục nhìn thấy Tần Vãn Như đi ra.

Hắn vội vàng nghênh đón:

- Thế nào, có thành công không?

- Sự tình đơn giản như vậy, sao lại không thành công.

Tần Vãn Như hừ lạnh, mặt ngoài mây trôi nước chảy, nhưng trong lòng thì cuồng loạn, vừa rồi ở bên trong nhiều lần bị phát hiện, may mắn đám lính kia của Phòng Lũ Doanh không coi là tinh nhuệ, bằng không chỉ sợ nàng đã không ra được.

Tổ An nhịn không được giơ ngón tay cái lên:

- Phu nhân quả nhiên lợi hại...

Nghe đối phương không ngừng vỗ mông ngựa, sắc mặt của Tần Vãn Như cũng nóng lên:

- Được rồi, tiếp xuống chúng ta đi nơi nào?

- Đi chỗ đấu giá.

Tổ An lấy ra một tấm thư mời, đó là lúc trước Thu Hồng Lệ cho hắn.

Tần Vãn Như lật qua lật lại nhìn mấy lần, nhịn không được hỏi:

- Thứ này ngươi lấy được từ đâu?

Tổ An lắc đầu:

- Ta tự nhiên có con đường của ta, chỉ là ta đáp ứng người kia, sẽ không tiết lộ thân phận của nàng.

Thấy hắn nói như vậy, Tần Vãn Như không tiện hỏi nữa, hừ lạnh:

- Xem ra ngươi nhận biết còn rất nhiều người nha.

Tổ An cười hắc hắc:

- Không có cách, lực tương tác quá mạnh, bất tri bất giác sẽ hấp dẫn một đống bằng hữu.

Tần Vãn Như:

- ...

Vì sao gia hỏa này luôn cần ăn đòn như thế?

Buổi đấu giá diễn ra ở một tiểu viện vắng vẻ trong thành bắc, bất quá buổi tối hôm nay nơi này lại không vắng, xa xa nhìn lại, đèn đuốc sáng trưng, bên trong thân ảnh lay động.

Tần Vãn Như đang muốn đi qua, nhưng bị Tổ An kéo lại.

- Làm gì đấy?

Tần Vãn Như nhìn tay mình bị hắn nắm, có chút bất mãn.

- Chẳng lẽ phu nhân cứ đi qua như thế?

Tổ An cười khổ nói.

- Có vấn đề gì sao?

Tần Vãn Như nghi ngờ hỏi.

- Tuy ngươi thay quần áo, nhưng dung mạo không thay đổi, thân là phu nhân Công Tước, ngươi là nhân vật nổi danh nhất Minh Nguyệt Thành, lại thêm lớn lên xinh đẹp như thế, coi như hiện tại ăn mặc mộc mạc, đi tới đâu cũng sẽ thành tiêu điểm.

Tổ An giải thích nói.

- Vạn nhất có người nhận ra, chẳng phải làm hỏng kế hoạch của chúng ta?

Tần Vãn Như bị hắn tâng bốc đến toàn thân thoải mái, lại thêm nàng xác thực quan tâm nhiệm vụ lần này thành bại, cho nên vội vàng hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

Tổ An suy nghĩ một chút, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái mặt nạ đưa cho nàng:

- Đeo cái mặt nạ này lên, có thể biến thành người bình thường.

Đây là lần trước từ trên thi thể của Trần Huyền tìm được, hắn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm, là dựa vào những mặt nạ này tùy thời biến hóa thân phận.

Tần Vãn Như cầm lấy mặt nạ mỏng như cánh ve, không khỏi sợ hãi thán phục:

- Mặt nạ này là do Phù Văn Sư cao cấp chế tạo, ngươi lấy được từ chỗ nào.

Tổ An buông tay:

- Trước đó nói rồi, ta nhiều bằng hữu.

Lần này Tần Vãn Như lại không nói gì, nói thật ngay cả nàng cũng có chút hiếu kỳ, gia hỏa này từ đâu ra nhiều nhân mạch như vậy?

Phải biết cho dù là nàng và Sở Trung Thiên, cũng chưa chắc có thể lấy được thư mời, còn có mặt nạ tinh xảo như thế.

Mang mặt nạ lên mặt, ý lạnh như băng truyền đến, phù văn màu xanh lam như ẩn như hiện, sau đó căn cứ hình dạng mặt nàng tự động điều chỉnh, cuối cùng chặt chẽ dán ở trên mặt.

Tần Vãn Như lấy ra một cái gương, nhìn nữ nhân xa lạ trong gương, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa hiếu kỳ.

Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, những nữ nhân này mặc kệ thời điểm nào, trên người cũng mang theo gương:

- Ủy khuất phu nhân, dung mạo này phổ thông một chút, nhưng mục đích chủ yếu của chúng ta là khiêm tốn, cho nên như vậy càng tốt hơn.

Hắn cũng có chút bội phục Trần Huyền, đeo lên không đẹp, cũng không xấu, bởi vì quá xấu cũng sẽ hấp dẫn người khác chú ý.

Tất cả mặt nạ đều truy cầu bình thường, ném ở trong đám người đều không nhớ được.

Tần Vãn Như lạnh lùng nói:

- Ta không thèm để ý những thứ này.

Nói xong đi vào chỗ đấu giá.

Tổ An vội vàng đeo mặt nạ lên, sau đó đuổi theo.

Tần Vãn Như không nhịn được nhìn hắn vài lần, muốn nhớ kỹ khuôn mặt mới, bằng không lạc ở bên trong nói không chừng sẽ không tìm được người.

Hai người tới bên ngoài tiểu viện, rất nhanh đã bị người cản lại.

Bình Luận (0)
Comment