Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 693 - Chương 693: Biết Ta Là Ai Không?

Chương 693: Biết Ta Là Ai Không? Chương 693: Biết Ta Là Ai Không?

Tổ An không chút hoang mang lấy thiệp mời ra, người canh cửa cẩn thận kiểm tra mới cho hai người vào.

- Người tổ chức buổi đấu giá này không đơn giản, những hộ vệ kia ít nhất cũng là Tứ phẩm.

Tần Vãn Như nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt của Tổ An cũng nghiêm túc gật đầu:

- Không sai, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận, bằng không bị phát hiện sẽ rất phiền phức.

Tần Vãn Như ân một tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tổ An nhắc nhở nàng:

- Phu nhân tự nhiên chút, ngươi như vậy ai cũng biết ngươi là đến gây chuyện.

Tần Vãn Như hơi đỏ mặt, may mắn có mặt nạ che chắn nhìn không thấy.

- Đúng rồi, phu nhân ở Minh Nguyệt Thành lâu như vậy, chẳng lẽ không biết thế lực sau lưng chợ đen là ai?

Tổ An hỏi, hắn một mực phỏng đoán thế lực sau lưng Thu Hồng Lệ, đáng tiếc hắn và thế giới này thực không thuộc về nhau, căn bản không có cách nào phỏng đoán hữu hiệu.

Tần Vãn Như lắc đầu:

- Không rõ ràng, vốn tưởng là Mai Hoa Bang ở phía sau lo liệu, bất quá bây giờ xem ra hẳn không phải.

Ở trong mắt những quan to quyền quý này, địa phương như chợ đen thật không ra gì, lại thêm trước giờ làm việc cũng khá đàng hoàng, không có làm ra vụ án lớn gì, cho nên mọi người mở một mắt, nhắm một mắt, không có ai thèm chú ý tới.

Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt sáo ngả ngớn, sau đó lại vang lên tiếng cười bỉ ổi của mấy nam nhân:

- Oa nga, vóc người này, quả thực là tuyệt.

- Không nghĩ tới ở địa phương này cũng có thể gặp phải cực phẩm.

- Đi, đi xem một chút.

...

Rất nhanh, có mấy nam nhân dáng vẻ lưu manh tăng cước bộ ngăn ở trước mặt hai người:

- Đáng tiếc dáng người tốt như vậy, mặt thật con mẹ nó xấu!

Tần Vãn Như:

- ...

Khách quan mà nói, dung mạo của Tần Vãn Như bây giờ cũng không tính xấu, chỉ có thể nói bình thường, nhưng bởi vì dáng người ngạo nhân và bóng lưng cho người ta huyễn tưởng vô tận, nên khi nhìn chính diện sẽ chênh lệch và thất vọng cực lớn, khiến người ta vô ý thức cảm thấy nàng xấu.

Tần Vãn Như thân là phu nhân Công Tước, ngày bình thường người xung quanh đều cung cung kính kính, sợ có chỗ đắc tội nàng.

Nam tử bình thường càng không có cơ hội tới gần nàng, coi như số ít có thể đến gần, cũng rất tự giác không dám nhìn nhiều, khi nào giống như bây giờ, bị một đám nam nhân vây xem, tùy ý bình luận?

Càng khó tiếp nhận hơn là còn nói nàng xấu, mặc dù biết đây là bởi vì mặt nạ, nhưng nàng vẫn khó có thể tiếp nhận.

Lúc này lại có người mở miệng:

- Ta lại cảm thấy tạm được, cũng không xấu như vậy, đặc biệt là cảm giác trên người nàng có một loại khí chất cao quý, vận vị đặc thù.

- Như vậy cũng có thể nhìn ra cao quý? Mắt mù sao!

- Ngươi đừng nói, khí chất đúng là có chút không giống.

- Con mẹ nó, vóc người đẹp như vậy, mặt đã không trọng yếu, ta khẳng định nguyện ý chơi!

...

Cảm nhận được Tần Vãn Như tức giận đến toàn thân phát run, Tổ An hơi ngoài ý muốn, lấy tính khí của nàng lại không có phát tác, chắc hẳn là lo lắng đả thảo kinh xà, không muốn gây sóng gió.

Bất quá những người này thực rất quá phận, Tổ An ho nhẹ một tiếng, tiến lên che ở trước người nàng:

- Hôm nay các ngươi đi ra ngoài là đớp cứt sao, miệng lại thúi như vậy?

Những người kia làm sao nghĩ tới, từng cái giận tím mặt:

Đến từ Cơ Vô Lực, điểm nộ khí +765!

Đến từ Trần Bột, điểm nộ khí +765!

Đến từ Kim Trư, điểm nộ khí +765!

Đến từ Long Tư, điểm nộ khí +765!

Tần Vãn Như vốn đã giận sôi lên, lúc này không khỏi mỉm cười, trước kia cảm thấy Tổ An miệng tiện, nhưng hôm nay lần đầu tiên cảm thấy miệng hắn có chút đáng yêu.

- Xú tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai không?

Bốn người kia giận dữ, từng cái hung tợn tới gần hai người.

- Còn chưa thỉnh giáo.

Tần Vãn Như lạnh lùng nói, mấy người kia hiển nhiên là nhìn thấy hai người bọn họ lạ mặt, cảm thấy dễ khi dễ mà thôi.

- Dễ nói, chúng ta là Đông Tiện, Tây Dâm, Nam Sắc, Bắc Đãng!

Bốn người vừa giới thiệu, còn vừa tạo hình, hiển nhiên bọn hắn từng chăm chú chuẩn bị qua.

Tần Vãn Như:

- ...

Tổ An:

- ...

Không nghĩ đến thế giới này cũng có tồn tại như vậy.

- Không tệ, xác thực rất đúng với khí chất của các vị.

Tổ An nhịn không được cảm khái.

- Nếu biết đại danh của chúng ta, vậy thì ngoan ngoãn lưu nữ nhân này lại, tuy mặt xấu chút, nhưng dáng người tốt, huynh đệ chúng ta dùng tạm vậy.

Cơ Vô Lực nói.

Tần Vãn Như sắp muốn tức điên, hận không thể ngàn đao bầm thây mấy cẩu vật này.

Tổ An lạnh lùng hỏi:

- Vậy các ngươi biết ta là ai không?

Nghe ngữ khí của hắn bất phàm, mấy người kia khẽ giật mình:

- Không biết, các hạ là ai?

- Không biết thì ta yên tâm.

Tổ An vừa dứt lời, hắn liền động, cả người hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt tát mỗi người một bạt tai.

Quỳ Hoa Huyễn Ảnh trải qua Mị Ly cải tiến, tốc độ càng thêm thần diệu.

Người bình thường làm sao phản ứng kịp, bốn người kia chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó miệng đau nhức kịch liệt, cả người bay đến giữa không trung, rơi trên mặt đất.

Tần Vãn Như trợn tròn mắt, vừa rồi trong nháy mắt đó, ngay cả nàng cũng không thấy rõ ràng Tổ An làm sao động.

Hơn nữa nàng cũng không nghĩ tới hắn nói ra tay thì ra tay, trước đó còn nói trong này phải khiêm tốn, không nên làm người khác chú ý sao?

Bốn người kia bị đánh đến ngu ngốc, chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng, phun ra máu lẫn với răng.

- Ngươi... ngươi... dám chọc bốn huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ không sợ bị trả thù sao!

Bốn người kia chỉ vào Tổ An, mơ hồ không rõ mắng, nỗ lực đứng lên muốn động thủ, nhưng vừa rồi mặt bị đánh, trong lúc nhất thời đầu còn có chút choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment